“Cho nên?”
Cho nên, những gì mà ngài nói lần trước không được viện dẫn lý lẽ này nữa và cũng không được chuyển sang lần sau.
Vẻ mặt Nguyên Trăn bình tĩnh như nước, nhưng lời nói sắc bén của hắn như đâm vào trái tim của Tiết Tuân. Hắn biết đó là điều không thể nên lập tức quỳ xuống và nói vẻ mặt chân thành: “Gia, thuộc hạ đã giấu giếm ngài. Nhưng thuộc hạ cũng là nghe theo lời dặn dò của Nhạn Quy cô nương, nàng không muốn cho ngài thêm gánh nặng, vậy nên… ”
“Vậy nên, ngươi cảm thấy chủ nhân của ngươi rất để ý đến việc cô nương Nhạn Quy còn trong sạch hay không?”
“?” Hả?
Lúc này, Tiết Tuân mới nhận ra điều đã khiến cho chủ nhân không vui là cái gì. Hắn vốn tưởng rằng khi gia nghe được cô nương Nhạn Quy vẫn còn là một trinh nữ thì sẽ vô cùng vui sướng và không tính toán đến chuyện hắn đã giấu giếm sự việc.
Hắn sợ hãi mà nuốt nước bọt, sau đó tự tát mình “bốp” một cái.
Tiết Tuân cũng phát hiện ra rằng kể từ khi cô nương Nhạn Quy xuất hiện, hắn đã quỳ gối và bị tát thường xuyên hơn.
Ninh Mạch đang chữa bệnh cũng nhanh chóng liếc nhìn hắn. Cái nhìn đó chứa đầy nỗi bi thương của người cùng cảnh ngộ.
Sau khi bỏ tay xuống, Tiết Tuân vội vàng nói: “Không phải, không phải, thuộc hạ không suy nghĩ như vậy. Thuộc hạ biết tình cảm của Vương gia dành cho cô nương Nhạn Quy không đơn giản chỉ là cơ thể mà là, là… ”
Ôi, Tiết Tuân cảm giác bản thân cứ chết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bi-tra-nam-bo-ta-ga-cho-hoang-thuc-cua-han/1321956/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.