Bùi Tuấn vô cùng nhạy cảm với sự thay đổi tâm lý của người khác. Nếu là người anh không để ý thì không sao, nhưng anh đang để ý đến Bách Hợp, đương nhiên không muốn cô lộ ra vẻ rầu rĩ. Bách Hợp nhắm hai mắt lại, khi mở mắt ra thì đã bình tĩnh hơn. Cô nâng mặt Bùi Tuấn lên, dán môi mình vào môi anh, không nhanh chóng tách ra như trước, còn liếm nhẹ lên môi anh. Toàn thân Bùi Tuấn chấn động, mở to mắt nhìn chòng chọc vào cô.
Trong đôi mắt đen trắng rõ ràng kia có mấy phần ngượng ngùng và hoảng loạn, không tỉnh táo như ngày thường. Bách Hợp không dám nhìn vào mắt anh, vươn tay che mắt anh lại. Bùi Tuấn muốn kéo tay cô ra, Bách Hợp lập tức nhòa vào trong lòng anh. Đôi tay bám chặt vai anh, anh định nói chuyện với cô, đôi môi vừa mở ra thì đầu lưỡi Bách Hợp bất ngờ tiến vào trong miệng anh.
Hai người đều run rẩy, Bách Hợp muốn quay mặt đi nhưng Bùi Tuấn lại ôm cô càng chặt hơn. Trước kia không có ai dạy anh chuyện này. Anh chỉ học quản lý Bùi gia như thế nào, làm sao chống lại đám trộm cắp, cách để khống chế cảm xúc của bản thân. Bây giờ Bùi Tuấn muốn học cách thân mật với người khác.
Khi chú Chu mở cửa xe ra, Bách Hợp cúi thấp đầu ngồi cạnh Bùi Tuấn, chàng thanh niên đẹp trai lạnh lùng vươn tay ôm lấy eo cô, cười với chú Chu: “Tiểu Hợp sẽ đến công ty với cháu.”
Từ khi thiếu gia và phu nhân có chuyện, đã mười mấy năm trôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bia-do-dan-tien-cong-chiem-dong/2152312/quyen-1-chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.