Lúc vén khăn voan lên, lòng bàn tay hắn ướt đẫm mồ hôi. Tuy ngoài miệng vẫn cứng rắn, nhưng kỳ thực hắn đã sớm quên mất dung mạo của Trang Tây Nguyệt. Nói không tò mò về dung nhan của thê tử, đó là giả.
Phượng quan lộng lẫy, nữ tử mặc xiêm y đỏ rực ngẩng đôi mắt phượng nhìn hắn, đuôi mắt điểm chút son, khiến đôi mắt ngây thơ thêm vài phần quyến rũ.
Hắn bị ánh mắt của nàng nhìn đến luống cuống tay chân.
Trang Tây Nguyệt mỉm cười với hắn, khóe miệng lộ ra lúm đồng tiền xinh xắn, nghiêm túc nói: "Tham kiến... Bệ hạ."
Hắn còn chưa kịp lên tiếng, đã thấy nàng ấy tự véo vào tay mình một cái, sau đó hai má đỏ bừng, rồi òa khóc nức nở.
"..."
Trường An vội vàng chạy đến, "Vừa rồi Đại tướng quân cố ý làm khó dễ Hoàng hậu trước mặt mọi người, muội muội sợ rồi sao?"
Cô nương này vậy mà lại bị Đại tướng quân trừng mắt một cái đã khóc nức nở rồi, hắn tự nhủ với bản thân rằng nàng ta đang giả vờ, nhưng vẫn cảm thấy chướng mắt bộ dạng khóc đến lem luốc cả mặt mũi kia.
Khóc thì khóc, sao phải nhào vào lòng tỷ tỷ? Sao người nào cũng muốn tranh giành tỷ tỷ với hắn thế?
Càng nhìn càng tức, cuối cùng Lý Trường Ninh hừ lạnh một tiếng, phất tay áo bỏ đi. Dù sao tỷ tỷ cũng đã dặn dò, hắn phải giả vờ bất hòa với nàng ta, mà nói đi cũng phải nói lại, cần gì phải giả vờ chứ? Hắn nhìn Hoàng hậu thế
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bia-vo-tu/1715798/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.