Lúc này, Dương Chiêu nào còn giữ được dáng vẻ khuê tú thướt tha, cả người run lẩy bẩy, trên mặt nhem nhuốc nước mắt nước mũi, mặt mày trắng bệch.
Ánh mắt nàng ta đờ đẫn, một lúc lâu sau mới nhận ra mình đã bị di chuyển đến nơi khác, lập tức hét lên thảm thiết, liều mạng chui vào bụi cỏ, cào cấu trên mặt đến chảy cả máu: "Cứu mạng!! Cứu mạng!! Đừng g.i.ế.c ta! Đừng g.i.ế.c ta!"
Thị vệ đi theo phía sau ta tiến lên bắt mạch cho nàng ta, sau đó lật mí mắt nàng ta lên xem xét, bẩm báo: "Điện hạ, có lẽ là bị điên rồi."
Ta thở dài nói: "Đáng tiếc thật, hôm qua còn đưa cho nàng ta miếng ngọc bội giống hệt của hoàng đệ."
Hoàng đệ nhỏ giọng nói: "Trẫm và nữ nhi nhà họ Dương có duyên phận, cho dù nàng ta có bị điên, trẫm cũng sẽ cưới nàng ta."
Ta hài lòng nắm lấy tay hoàng đệ: "Hoàng thượng thật nhân từ, nhà họ Dương nhất định sẽ ghi nhớ ân điển của Hoàng thượng."
Vài ngày sau, t.h.i t.h.ể của Hoàng thái hậu được tìm thấy trong rừng, giống như bị dã thú cắn xé, không còn nguyên vẹn.
Còn cháu gái nhà mẹ đẻ của Hoàng thái hậu là Dương Chiêu, vì tình cảm sâu đậm với bà, nên nhất thời không thể chấp nhận được sự ra đi của bà, quá đau buồn mà hóa điên.
Hoàng đế Đại Hạ - Lý Trường Ninh nhớ đến sự yêu thương, chăm sóc của Hoàng thái hậu lúc sinh thời, nhiều lần rơi lệ trên Kim Loan điện, nói rằng muốn thực hiện di
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bia-vo-tu/1715816/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.