Ta và hắn thành thân đã gần một năm rồi mà vẫn chưa có thai.
Ta tức giận, không cho hắn dùng cái bao ruột dê kia nữa.
Hắn ôm ta nói: “Tính tới tính lui năm nay nàng mới mười bảy tuổi. Năm sinh ta, mẹ ta đã mười tám mà vẫn khó sinh. Phụ nữ sinh con giống như vượt Quỷ Môn Quan, ta muốn nàng lớn thêm chút nữa, khỏe mạnh hơn chút nữa rồi hẵng sinh con.”
Phu quân ta rất đáng thương, vừa sinh ra đã không có mẹ. Ta ôm lấy hắn, lòng muốn tan thành nước. Bây giờ ta có hắn, không có con cũng không sao.
Tháng tám hoa quế tỏa ngát hương, hắn đi thi Hương, đậu được Giải Nguyên. Ta còn chưa rõ cái Giải Nguyên này có gì ghê gớm thì cửa nhà đã bị chen sập, Tri Phủ lão gia cũng tới thăm.
Hàng xóm láng giềng đều đến chúc mừng ta. Ta vẫn không cảm thấy hắn có gì khác biệt, lúc đứng đắn tựa như thần, lúc không đứng đắn chả khác nào khỉ.
Tri Phủ mở tiệc, muốn chiêu đãi vị Giải Nguyên này. Đến tận nửa đêm mới có người đưa hắn về nhà.
Hắn uống đến say khướt, xen giữa mùi rượu còn thoang thoảng hương thơm xa lạ.
Tim ta như rơi xuống vực sâu.
Hắn vẫn không hề hay biết, quấn lấy ta đòi ôm.
Ta tối sầm mặt giúp hắn thay áo, rửa mặt, dìu hắn lên giường nằm. Lúc ta giúp hắn cởi quần áo, hắn mở mắt ra, cười hì hì gọi Đào nhi rồi mới ngoan ngoãn duỗi tay ra.
Hứ, còn nhận ra ta cơ đấy.
Ta cầm y phục hắn vừa thay ra, tỉ mỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-o-nha-lan-can/1487613/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.