Quả nhiên tài tử không trêu chọc tiểu thư thì cũng trêu chọc kỹ nữ.
Ta đi vào nhà, nhìn hắn qua cửa sổ.
Trăng lên, đêm thu se lạnh, hắn vẫn quỳ, Đậu Hoàng cũng mệt mỏi, nằm trên đất nhìn hắn quỳ.
Ta đi đến sau hắn hỏi: "Quỳ có thoải mái không?"
Hắn nói: "Nghĩ đến chuyện nương tử hết giận, quỳ cũng thoải mái."
Ta thở dài nói: "Ta buồn ngủ rồi, chàng đứng lên đi."
Hắn mới đứng dậy, xoa xoa đầu gối thở dài.
Nằm trên giường, ta mới biết hắn căn bản không quỳ thoải mái, nửa đêm hai bàn tay không ngừng nghỉ, véo véo bóp bóp, cả người cọ loạn xạ.
Ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Cố Lân, sau này nếu chàng dám phụ ta, ta chắc chắn sẽ rời xa chàng."
Hắn liên tục hôn ta: "Không dám không dám, phu quân c h ế t cũng không phụ nàng."
Ta sớm nên biết, lời nói trên gối sao có thể tin.
Tháng Chạp năm ngoái hắn rời nhà, trước khi đi ngàn vạn lần không nỡ, nắm tay ta đi gõ cửa nhà hàng xóm: "Tại hạ sắp lên kinh, thê tử còn trẻ, mong mọi người thường xuyên giúp đỡ, khi Cố Lân trở về, chắc chắn sẽ vô cùng biết ơn."
Giờ lại đến tháng Chạp, tin hắn đỗ thám hoa đã truyền đến hơn nửa năm nhưng vẫn không thấy người, cũng không có thư từ.
Ánh mắt hàng xóm nhìn ta, cũng từ ngưỡng mộ chuyển sang thương hại.
Hồi đó chuyện Cố đỗ giải Nguyên lang quỳ bàn giặt đồ vào đêm trăng truyền khắp thành, người người đều nói ta là nữ nhân dữ dằn nhưng người người đều nói ta có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-tai-lan-gia/530782/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.