Ta thay quần áo, chải tóc, còn cài hoa trên đầu. Ta giống như một yêu tinh hút tinh khí người khác, đạp lên ánh trăng đến nhà hắn.
Sân nhà hắn tối om om, hắn không có ở nhà.
Ta ngẩn người một lúc, liều lĩnh ngồi xuống bậc thềm trước cửa nhà hắn.
Ta đã đến đây, nếu không đợi được hắn thì ta sẽ không về nhà.
Mãi đến khi trăng lên giữa trời hắn mới về, nhìn thấy ta ngồi trên bậc thềm, mắt hắn còn sáng hơn cả ánh trăng.
Hắn tiến lại kéo ta, ta ngửi thấy trên người hắn có mùi rượu, hắn tức giận hỏi ta: "Sao lại ngồi đây vào lúc nửa đêm thế này?"
Ta nói: "Ta đang đợi chàng."
Giọng hắn lập tức dịu lại: "Đợi ta làm gì?"
Ta ngẩng đầu nhìn hắn nói: "Ta muốn mượn chàng một thứ."
Hắn cười nói: "Mượn gì?"
Ánh mắt ta kiên định nói: "Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."
Đôi mắt hắn run rẩy, vẻ mặt kinh ngạc: "Mượn gì?"
Ta nói: "Ta muốn mượn chàng sinh một đứa con."
Yết hầu hắn chuyển động vài cái, ánh mắt nhìn ta cũng trở nên hung dữ, hắn hung hăng nói: "Không cho mượn!"
Không cho mượn thì thôi, hung dữ cái gì.
Ta cố nén sự thất vọng và đau lòng, đứng dậy định về nhà.
Hắn túm lấy ta, lạnh lùng hỏi: "Nàng đi đâu, lại đi tìm ai mượn nữa à?"
Nước mắt ta lưng tròng nói: "Ta về nhà."
Nhưng hắn lại nắm chặt tay ta không chịu buông, nhìn ta phức tạp một lúc: "Lý Bích Đào, nàng còn hỏi mượn ai nữa không?"
Ta nói: "Không hỏi mượn ai nữa, chàng là người đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-tai-lan-gia/530793/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.