Hắn nói: "Đã cùng ở cầu Vạn Lý, không bằng đi cùng một đoạn?"
Ta mặt đỏ gật đầu, chậm rãi đi theo hắn. Còn chưa đi được bao lâu, đã đến ngõ Thanh Y, ta nên từ biệt hắn nhưng chân không muốn đi.
Ta đứng ở đầu ngõ nhà hắn, lòng rối bời, không biết nên làm sao. Hắn nhìn ta, lại nhìn sang bờ bên kia cầu, hắn nói: "Cảnh bên kia đẹp như thế, qua cầu ngắm hoa đào cũng được."
Ta an tâm, lại cùng hắn chậm rãi đi, sao đường ngắn thế, ta nghe thấy Đậu Hoàng đang kêu.
Ta có chút buồn bã không rõ lý do, chỉ vào nhà mình nói với hắn: "Kia chính là nhà nô, chó của nô sủa đấy, nó tên Lý Đậu Hoàng, trong nhà chỉ có nô và nó."
Hắn gật đầu mỉm cười, cáo từ quay người định đi, ta vội vàng gọi hắn lại.
Ta nói: "Đa tạ công tử đưa về, đến mà không đáp lễ là vô lễ, nô đưa công tử về nhà nhé."
Hắn ngẩn ra, nụ cười nhất thời sáng như xuân sắc, nhạt như hoa đào, hắn hỏi: "Sau đó ta lại đưa cô nương về nhà sao?"
_____________________________
Ta bỗng dưng sinh bệnh. Ta chẳng thiết ăn uống, chẳng muốn thêu thùa, suốt ngày chỉ ngồi ở đầu ngõ, ngắm nhìn hàng liễu bên kia bờ sông.
Ta hỏi Đậu Hoàng: "Hắn họ Cố gì? Hắn ở xóm nào?" Đậu Hoàng cũng chẳng biết, chỉ nằm bên chân ta li3m tay ta.
Ta thầm nghiến răng, liền đi tìm Tam ca mua thịt, lại đến Thái Bạch phường mua rượu. Ta băm thịt, thái hành, gói sủi cảo, mang theo sủi cảo và rượu, ra khỏi nhà đi dọc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-dao-tai-lan-gia/530796/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.