Hải Lẫm vùng vẫy kêu đau trên đất, Vân Ca đã cầm lấy trường kiếm đâm thật sâu vào người Hải Lẫm.
"Ngươi..." Hoài Băng hít sâu, không dám tin nhìn gương đẫm lệ của Vân Ca.
Vân Ca lạnh lùng nhìn mọi người chung quanh, "Dũng sĩ Đại Chiếu của ta, cho dù có chết đi chăng nữa cũng chỉ có thể chết trong tay ta!" Trường kiếm rút khỏi người Hải Lẫm, hắn đã trút hơi thở cuối cùng.
Trường kiếm trong tay Vân Ca rơi xuống đất, nàng thở dài mệt mỏi, "Tự ý giết người khiến ta rơi vào bất nghĩa, dù Hải Lẫm chết đi cũng không hết tội, hi vọng những việc này nên kết thúc đi."
Hoài Băng im lặng nhìn chăm chú Vân Ca, đột nhiên cảm thấy Vân Ca có chút đáng sợ.
Tiểu Phách Tử vỗ vai Hoài Băng, thở phào nhẹ nhõm, "Hiện giờ hắn đã chết, chúng ta đến Trường Sinh Lăng có thể an tâm, Hoài Băng, mọi người cũng được bình yên đôi chút rồi."
Hợp Hoan liếc mắt đánh giá Vân Ca, liền thở dài, quay đầu nhìn Hoán Thần, bỗng nhiên vui mừng cười nói: "Con mọt sách, mọi người nhìn đi, có phải tam tỷ tỉnh lại không?"
"Nhược Yên!" Hoán Thần vui mừng vô cùng, cúi đầu nhìn chăm chú Nhược Yên trong lòng, lúc này Nhược Yên đang nhíu chặt chân mày không biết đã tỉnh hay chưa, "Nhược Yên, mở mắt ra nhìn mọi người chút thôi được không?"
Vân Ca lạnh lùng nhìn Nhược Yên, đột nhiên quay đầu lại, chợt thấy đôi mắt đầy nghi ngờ của Chân Nương, dường như nàng muốn hỏi vì sao Vân Ca phải giết Hải Lẫm?
Vân Ca không đáp lại Chân
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-hai-quang/365311/chuong-73.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.