Người này quả là khách sộp, mua hàng thật nhiều. Hễ có hàng bán, tất có khách mua, khách mua bao nhiêu thì phải bán bấy nhiêu. Mã Như Long nhìn thấy sắc mặt Thiết Chấn Thiên đã biến hẳn. Y nghĩ chắc sắc diện mình cũng thay đổi, chỉ tiếc là không nhìn thấy sắc diện của lão Trương thật thà, chỉ nghe tiếng lão đáp :
- Tiệm tạp hóa của chúng tôi tuy không lớn, nhưng cũng không nhỏ lắm, hàng hóa cũng không phải là ít, một mình đại nhân dọn đi hết chăng?
Khách đáp :
- Ta có thể kêu người đến khiên đồ, ngươi chỉ cần ra giá ta sẽ trả đủ.
Kêu người đến khiên đồ? Kêu ai? Có phải đến khiên đồ thật sự? Hay đến đòi mạng?
Mã Như Long không xông ra đối phó với vị khách này, y bỗng có cảm giác kỳ quặc, là lão Trương thật thà nhất định có cách đối phó với vị khách.
Lão Trương thật thà đáp :
- Tiểu nhân chỉ là kẻ thu tiền của tiệm, việc mua bán nhiều như vầy, tiểu nhân không tự quyết định được.
- Vậy ai mới quyết định được?
- Ông chủ tiệm.
- Chủ tiệm ngươi có đây chăng?
- Có, ở bên trong, đại nhân có thể bước vô hỏi thử.
- Ta không vào đâu, ngươi kêu y ra đây.
- Tại sao đại nhân không vào?
- Tại sao không kêu y ra đây?
Thái độ của vị khách chẳng nhường.
Lão Trương thật thà cũng không vừa :
- Bởi vì chủ là chủ, bất kể là ông chủ lớn hay ông chủ nhỏ, ít nhiều gì cũng có kiểu cách riêng.
Khách dường như hết hứng :
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-huyet-tay-thuong-ngan/1109628/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.