Tối hôm nay, Mã Như Long như thường lệ nằm dưới đất bên cạnh giường, nhưng y không ngủ được.
Tạ Ngọc Luân cũng không ngủ được, Mã Như Long bỗng nghe cô gọi y :
- Này, ngươi ngủ chưa vậy?
- Chưa ngủ.
Người đã ngủ thì hẳn không trả lời.
Tạ Ngọc Luân lại hỏi :
- Tại sao ngươi không ngủ được? Có phải ngươi đang nghĩ đến người khách kia chăng?
Mã Như Long cố ý hỏi :
- Nghĩ sao?
- Chủ đất họ Đào kia đã từng luyện võ, ngươi nghĩ ngày xưa y có phải từng là giang hồ đại đạo, mà người đến mua muối kia là đồng đảng ngày xưa của y, họ đến đây có thể nào là để chuẩn bị một vụ cướp chăng?
- Trong tiệm tạp hóa này có gì đáng để cướp?
- Có một thứ.
- Thứ gì?
- Ta.
- Cô cho là họ sẽ cướp cô?
Lần này Mã Như Long không có ý cười, vì y cũng nghĩ điều này không phải hoàn toàn vô lý.
Tạ Ngọc Luân bỗng thở dài :
- Có thể ngươi quả thật không biết ta là ai, nhưng ngươi phải tin rằng nếu ta rơi vào tay kẻ ác...
Cô không nói tiếp, như thể đã nghĩ đến nhiều hậu quả rất đáng sợ. Qua một lúc sau, cô khẽ nói :
- Tuy ta không đoán ra tại sao ngươi lại đối xử với ta như thế này, nhưng qua nhiều ngày nay ta đã nhận ra ngươi không phải kẻ xấu, do đó ngươi nhất định phải giúp ta dò ra lai lịch người kia.
- Ta dò như thế nào?
Tạ Ngọc Luân bỗng cười nhạt :
- Ngươi tưởng ta
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-huyet-tay-thuong-ngan/1109638/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.