Kiếm Phi cả kinh vội giở hết thân chân lực ra, múa song chưởng tấn công luôn mười tám chưởng một lúc, hai chân chàng lại còn móc và đá. Nhờ vậy luồng ánh sáng như cầu vòng màu lam kia chỉ còn cách chàng đã thoát ra khỏi được phạm vi nguy hiểm ấy.
Nói thì chậm lúc ấy trận đấu xảy ra rất nhanh, chỉ nghe thấy chưởng phong đôi bên va đụng nhau kêu đến “bùng” một tiếng, dưới đất ở chỗ đó đã bị đánh lõm thành một cái hố sâu hơn trước.
Kiếm Phi kinh hoảng đến toát mồ hôi lạnh ra, định thần nhìn kỹ mới hay nho sinh trung niên và một ông già gầy gò tay cầm một thanh trường kiếm màu lam đang ngơ ngác nhìn mình.
Bên tai chàng còn nghe thấy tiếng kêu la thảm khốc vọng tới, tựa như lưỡi đao sắc bén đâm vào tim mình vậy.
Vì tiếng kêu la đó rất quen thuộc, cho nên mỗi một lần có một người anh em nào bị tàn sát là tim chàng lại bị đả kích rất mạnh.
Chiến sự ở trong đấu trường đã diễn tiến đến trạng thái như điên như khùng rồi.
Kiếm Phi mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào nho sinh trung niên với ông già gầy gò, rồi lớn tiếng nói :
- Võ công của hai vị quả thật kinh người! Mong hai vị cho biết tên tuổi để kiếm của tại hạ khỏi giết chết những kẻ vô danh!
Nho sinh trung niên cười the thé đáp :
- Lão phu là Ngũ Bộ Hồn Phương Trấn Thiên! Nhỏ kia, hãy sửa soạn để chịu chết đi.
Y vừa nói xong đã múa quạt hóa thành mấy chục chiếc quạt,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-van-than-chuong/1132028/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.