Mặt trời đã lặn về phía Tây, chim chóc đang bay về rừng, các nơi làng mạc đều có khói lam chiều bốc lên nghi ngút.
Lúc ấy đang là trung tuần tháng bảy, một buổi chiều nọ, cách ngày Kiếm Phi bị đánh rớt xuống sông ba tháng.
Trên một ngọn núi cao ở dãy Lục Thiều, một thiếu niên công tử mặc áo dài trắng đang đứng ngắm nhìn về phía trước. Chàng là Kiếm Phi vừa ở trong lòng núi đi ra.
Chàng thở dài một tiếng rồi bụng bảo dạ rằng :
- “Từ ngày hôm nay trở đi, ta phải xưng hùng trên võ lâm để trả mối thù của mình, đồng thời còn phải thăm dò cho ra thân thế của mình nữa”.
Chàng biết võ công của mình đạt tới mức thượng thừa, ít có người địch nổi mình rồi.
Nói tóm lại, chàng ước lượng võ công của mình đã đạt tới mức hỏa hầu hạng nhất trên giang hồ, nếu một đấu với một, chưa chắc có một cao thủ nào địch nổi được chàng, nên chàng khoái trí vô cùng. Chàng nhìn trời, rú lên một tiếng thật dài. Tiếng rú của chàng vọng xa mấy mươi dặm. Chàng vừa rú xong đã nghe thấy đằng xa có một tiếng rú vọng tới. Chàng đã nhận ra tiếng rú đó của Lệ Quỷ Phương Thiên, chàng tươi cười nhạt một tiếng rồi lẩm bẩm nói :
- Ta đang định đi kiếm ngươi, không ngờ ngươi lại tự dẫn xác tới.
Chàng vừa nói dứt, liền cất giọng rú lên một tiếng nữa, tiếng rú này của chàng chứa đầy khiêu khích tính.
Quả nhiên đối phương lại rú thêm một tiếng trả lời, nhưng lầnnày tiếng rú của y
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-van-than-chuong/1132038/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.