Đột nhiên một ông già vừa gầy vừa cao, cằm để râu dê, mắt diều hâu, mũi chim két, mình mặc áo bào đen rất lịch sự đi lướt qua dưới cành cây mà nàng đang ẩn núp. Phương hướng đi của ông già ấy tiến thẳng về phía Kiếm Phi đang ngồi vận thức chữa thương.
Đã trông thấy mặt ông già áo bào đen là ai rồi, Lý Hồng liền chửi thầm :
- Quả thực Thiết Hồng bang đang xuất động cả đại đội đến Hắc Linh. Cả Đường chủ Dư Kích cũng ra cả quan ngoại này.
Nhưng thời gian không cho phép nàng suy nghĩ nhiều, nếu dể cho Hắc Linh đường chủ đi thêm vài bước nữa sẽ phát hiện Kiếm Phi đang ngồi yên không sao đề kháng được nên nàng vội quát bảo :
- Đứng lại!
Ông già áo đen quả thực bất phàm, vừa nghe tiếng quát bảo của Lý Hồng đã vội quay người lại trợn trừng mắt lên nhìn Lý Hồng đang đứng ở trên cây, cười khỉnh hỏi :
- Có lẽ nữ hiệp là Vân Sơn Phi Phụng Ngân Phách Hàn lừng danh trên thiên hạ phải không?
Lý Hồng như một đám mâu đỏ từ từ nhảy xuống vừa cười vừa hỏi :
- Không dám, không dám, xin hỏi ngài quý tính đại danh là gì?
Hắc Linh đường chủ cười khỉnh đáp :
- Lão phu là vô danh tiểu tốt, hiện phụ trách điều khiển Hắc Linh đường của Thiết Hồng bang đấy.
Lý Hồng nghe vậy giả bộ kinh hãi nói tiếp :
- Ủa, thế ra là Dư đại đường chủ giá lâm đây, tiểu nữ không biết nên mới thất kính như vậy, xin Dư đường chủ lượng thứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bich-van-than-chuong/1132057/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.