"Xin lỗi, tôi quả thực không giỏi đi bộ trong bóng tối." Vệ Linh rất nghiêm túc áy náy nói, cũng nâng cánh tay che đi ánh đèn màu trắng. "Vì lí do an toàn, cô tắt nó đi, chẳng qua nếu được, tôi có thể nắm tay của cô không?"
Kỳ Tham mượn ánh đèn nhìn nàng một cái, không kiên nhẫn thở hắt ra một hơi, sau khi tắt đèn pin thì đưa tay về phía nàng: "Vậy cô cẩn thận một chút."
Trong bóng đêm, bàn tay của Vệ Linh vươn đến, đặt lên mu bàn tay của cô, một mảnh mềm mại ấm áp. Kỳ Tham thở dài, thả chậm bước chân dẫn nàng xuyên qua con đường trong trí nhớ. Trong bóng đêm cùng với con đường cong cong quẹo quẹo, hai người rất ăn ý không phát ra bất kì âm thanh nào, mà Kỳ Tham sau khi đi được một đoạn xa như vậy rồi, nghiêm túc xác nhận không có ai đuổi theo hai người thì âm thầm thở dài một hơi. Cho đến khi rời khỏi những dãy nhà âm u kia, Kỳ Tham mới yên lòng, vỗ nhẹ bàn tay của Vệ Linh, ám chỉ nàng không cần nắm tay mình nữa, bởi vì cách đó không xa chính là đại lộ rộng rãi sáng sủa.
"Được rồi, thời gian mạo hiểm kết thúc. Cô có thể gọi tài xế đến đón cô."
"Bây giờ là lúc hắn tan ca, tôi không muốn quấy rầy hắn." Vệ Linh nhìn cô, "Không phải Kỳ luật sư cũng lái xe đến sao?"
"Xe của tôi đậu bên ngoài Kiến Tài thành, bây giờ phỏng chừng đã bị đập nát bấy rồi." Thật đáng tiếc chiếc xe second-hand mới mua có vài ngày,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610246/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.