Trương Hoắc Tưởng cười haha đứng lên: "Thật xa xỉ nha Tiểu Tham Tham."
"Không phải trẻ con đều thích mấy thứ này sao?" Kỳ Tham tươi cười rạng rỡ nhận mũi tên từ ông chủ, lấy ra một cái đưa cho Trâu Giai Giai. "Chơi thử xem."
Trâu Giai Giai nhón mũi chân: "Em đứng không tới."
Kỳ Tham cười, bước đến sau lưng cô bé, ôm cô bé lên: ""Ừm, thế này chắc đủ cao rồi."
"Đủ rồi đủ rồi!" Trâu Giai Giai vui vẻ nói, dưới sự hướng dẫn của Trương Hoắc Tưởng mà cài tên vào cung, dáng vẻ chuyên nghiệp nhắm lên vòng khoen bạc lớn nhất được đính trên ván gỗ. "Vèo" một tiếng, mũi tên được bắn ra. Đầu mũi tên được bọc cao su phủ phấn trắng, lúc đâm vào hồng tâm vòng khoen thì để lại một chút bột trắng trên ván gỗ để làm dấu, sau đó rơi xuống đất.
"Em bắn trúng rồi! Bắn trúng rồi!" Trâu Giai Giai cực kì vui vẻ hét lên, Kỳ Tham thả cô bé xuống, để cô bé chạy đi lấy quà.
Ông chủ nói: "Ai, cô bé này bắn tốt thật, có người lớn lần đầu tiên bắn còn không đụng đến ván gỗ... Đây, phần thưởng cho mũi tên vừa rồi." Vừa nói chuyện vừa xoay người kéo ngăn tủ lấy một cái móc khóa điện thoại nho nhỏ bằng nhung đưa cho Trâu Giai Giai.
"Ôi chao? Không thể nào? Bé xíu như vậy?" Trương Hoắc Tưởng chỉ chỉ cái móc khóa nhỏ như đầu ngón tay đó.
"Phần thưởng của vòng khoen đó chỉ vậy thôi à." Ông chủ trả lời.
Trâu Giai Giai cầm thứ đồ chơi nho nhỏ kia, có chút thất vọng quay đầu nhìn Kỳ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610250/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.