Kỳ Tham đổ mồ hôi lạnh đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, bốn phía trở nên an tĩnh đến đáng sợ, cô tay chân luống cuống quay đầu nhìn căn phòng nhỏ chỉ có bản thân. Có một giường gỗ lớn, chăn gối đầy đủ, trước giường có một tấm bình phong, sau bình phong là gian phòng vệ sinh rất nhỏ. Ngoại trừ những thứ này ra thì không còn gì khác nữa.
Cô xoay người đạp mạnh lên giường gỗ, chiếc giường phát ra tiếng kẽo kẹt vang dội, nhưng không có ai đến vuốt lửa giận cho cô, vì thế cô cứ liên tục đạp không ngừng. Cuối cùng giường gỗ bị cô đạp đến mức lắc lư không vững, còn cô thì cũng vì công kích phát tiết mà tiêu hao hết thể lực. Đối mặt với cái giường vẫn còn ở vị trí cũ, cô nản chí ủ rũ ngồi bệt xuống đất tựa lưng vào nó.
Ước chừng đến chạng vạng tối, có người đem thức ăn được đựng trong cái dĩa inox không gỉ, đẩy vào thông qua ô cửa sổ nhỏ. Kỳ Tham vừa thấy có người đến thì lập tức xông về phía trước, chống tay lên cửa nói: "Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Dựa theo quy định của pháp luật thì các người không thể vô cớ bắt giam tôi như vậy! Muốn tạm giam tôi thì phải có lí do! Anh có nghe thấy không hả!"
Nhân viên đưa cơm nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái, nói: "Bớt nói đôi ba câu đi, tiết kiệm sức lực." Sau đó không để ý đến cô nữa.
Kỳ Tham nào có tâm tình ăn cơm, hỏa khí xông lên não, ngay cả dĩa cơm cũng quăng hết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610323/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.