Trương Hoắc Tưởng im lặng một hồi lâu, ngậm điếu thuốc mơ mơ hồ hồ nói: "Cô xem bản thân là tấm bia? Tính tình của Kỳ Tham mà nổi bão lên thì không ai chịu nổi. Tôi khuyên cô vẫn nên giao vụ án này lại cho người khác đi, nếu không thì thật sự không thể làm bạn được nữa."
"Cô ấy chưa từng xem tôi là bạn mà." Lúc Vệ Linh nói những lời này thì không có bất kì ý trách móc nào, chỉ có phần nhiều là mất mát. "Nhưng mà tôi xem cô ấy là.... một người bạn rất quan trọng. Nếu đã là bạn thì nên chia sẻ thống khổ với đối phương, tôi phải đưa ra sự lựa chọn này."
Trương Hoắc Tưởng ném tàn thuốc ra ngoài xe, nói: "Thế nhưng Kỳ Tham sẽ không cảm kích những gì cô làm vì tốt cho cậu ấy, cô tiếp tục như vậy sẽ chỉ khiến cậu ấy căm ghét cô. Mặc dù.... Tôi không thể không nói, Giai Giai ra đi rất không đúng lúc. Nếu không lúc quan hệ của hai người không căng thẳng cứng rắn thì cô có thể dùng thân phận một nửa bạn bè đến khuyên nhủ cậu ấy."
"Cô ấy cũng không phải là kiểu người biết nghe lời khuyên nhủ." Vệ Linh đáp lại, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy mấy lời này của mình có chút buồn cười. "Nhưng mà tôi chính là không kiềm được... Làm vậy vì cô ấy."
Trương Hoắc Tưởng xoay mặt qua, vô cùng nghiêm túc nhìn gò mã ủ rũ của nàng, sau đó "a" một tiếng, như vừa chợt hiểu, nói: "Sao trước đây tôi lại không phát hiện.... Kỳ Tham cậu ấy có phúc khí
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610326/chuong-74.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.