Vệ Linh cười theo, mím môi nhìn trời một lúc, rất cẩn thận trả lời: “Gần năm năm!”
“Đúng đó! Năm năm rồi!” Kỳ Tham đưa tay phải ra ở trước mặt Vệ Linh vẫy vẫy: “Mặc dù từng nói không coi cô là bạn bè gì, trong suốt năm năm qua xưng hô vẫn chưa từng thay đổi, cô gọi tôi là Kỳ luật sư, tôi gọi cô là Vệ luật sư… Hỏi thật từ trước tới giờ cô không cảm thấy khó chịu sao?”
Vệ Linh hơi trầm xuống, vừa đùa giỡn vừa nghiêm túc nói: “Vì Kỳ luật sư vẫn luôn gọi tôi là Vệ luật sư, cả hai đều gọi nhau là luật sư nên không cảm thấy có gì kỳ lạ, nếu như Hoắc Tưởng gọi tôi là Vệ luật sư, mà tôi thì gọi Hoắc Tưởng, sẽ lập tức phát hiện không đúng ngay.”
Kỳ Thàm liền nói: “Cô nói cũng đúng, trước đây tôi không phát hiện hai chúng ta vẫn gọi nhau xa lạ như vậy, sau này sửa đi, cô gọi tôi là Kỳ Tham, tôi gọi cô là Vệ Linh, thế nào?”
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham, ngoài miệng nói ‘Được” nhưng trong lòng vẫn tồn tại một cảm giác không xác định.
“Vệ Linh!” Kỳ Tham chơi rất vui vẻ nhìn chằm chằm Vệ Linh gọi.
Vệ Linh chần chờ nhìn cô, không dám phản ứng lại.
Kỳ Tham không vui chép chép miệng: “Sao không trả lời a? Tôi gọi lại lần nữa, nghe tôi gọi nhất định phải phản ứng lại đó! Vệ Linh!”
“A…” Vệ Linh cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng lên, trả lời bằng giọng nhỏ tới không thể nhỏ hơn được nữa.
Ngược lại, Kỳ Tham lại tràn đầy hứng khởi chỉ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610414/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.