“Chuyện này chỉ là sớm hay muộn nên đề cập một chút thôi.” Kỳ Tham cười cười, nhìn Vệ Linh im lặng không nói gì, cô liền ngồi ngay ngắn lại khởi động xe: “Được rồi, được rồi! Đưa em về nhà.”
Từ vùng ngoại ô chạy về nội thành cũng hơi xa, Kỳ Tham tiện tay mở nhạc, trong đó có một bài hát mà vệ Linh thấy rất quen tai, nàng lẳng lặng nghe hết nửa bài mới nói: “Bài này là bài ‘Gặp lại’ mà Hoắc Tưởng đã hát lần trước sao?”
“Êm tai không?”
“Ừm, em rất thích!” Vệ Linh nói thêm: “Chút nữa cho em mượn CD này về nghe hai ngày.”
Kỳ Tham gật đầu: “Được. Có điều nói tới CD mới nhớ, trước đây tôi có đưa em cái đĩa của Tô Oánh, em đã nghe chưa?”
“...Không có!” Chuyện này cũng đã lâu rồi, Vệ Linh nhớ tới đêm đó nàng đã đưa đĩa CD cho Vệ Duyệt rồi, mà em họ… A! Đúng rồi! Tiểu Duyệt yêu thích Kỳ Tham! Nghĩ tới chuyện này nàng không khỏi cảm thấy lo sợ.
Kỳ Tham liếc mắt qua nhìn nàng rồi cười hỏi: “Sao tự nhiên sắc mặt kém quá vậy? Là mệt mỏi hay cảm thấy không nghe đĩa nhạc nên xấu hổ? Không có sao, lúc đó hai chúng ta vẫn không quá thân, đồ của tôi đưa, chưa chắc em sẽ yêu thích!”
“Không phải.” Vệ Linh nhíu lông mày lại, do dự một hồi lâu rồi nói: “Có chuyện này rất quan trọng em muốn nói với Tham từ lâu mà chưa có cơ hội.”
Kỳ Tham ‘A” một tiếng: “Chuyện gì? Bây giờ có cơ hội rồi, nói luôn đi.”
“Ừm… Em họ của em, Tiểu Duyệt, em
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610428/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.