Sáng mới vừa mở mắt ra, Kỳ Tham đã không còn bên cạnh, Vệ Linh vẫn nằm đó chờ tỉnh hẳn. Ngày hôm qua sáng thì leo núi chiều lại xuống sông, đúng là mệt mỏi, Vệ Linh ngủ một giấc tới giờ mới tỉnh, một đêm không mộng, thậm chí Kỳ Tham rời giường lúc nào nàng cũng không hay.
Cảm thấy ngủ chưa đủ nhưng tới lúc dậy rồi, Vệ Linh vuốt vuốt mắt, vịn cầu thang từng bước từng bước xuống lầu, sáng sớm thời tiết ở đây có chút lạnh, nàng mặc váy ngủ cả người nổi một tầng da gà. Xuống tới dưới Vệ Linh liền thấy Kỳ Tham ngồi trước bàn cơm, kế bên có hộp dụng cụ y tế đang rửa vết thương ở chân.
Nhìn thấy Kỳ Tham tự mình làm, Vệ Linh lập tức tỉnh táo triệt để, nhớ tới tình cảnh hôm qua, vừa mới băng bó cẩn thận được vài tiếng lại xuống nước, thế nào cũng sẽ ảnh hưởng tới vết thương… Hai người ăn táo xong đã đi ngủ, nàng không chú ý Kỳ Tham có tháo miệng băng cũ ra không, có thay thuốc hay không?
“Cô đang nhìn cái gì?” Kỳ Tham băng bó xong, ngẩng đầu lên thấy Vệ Linh đứng đó nhìn mình, nhất thời nở nụ cười: “Có đói bụng không? Tôi nấu cháo trong bếp, chắc ăn được rồi!”
Vệ Linh lặng lẽ, trong lòng cảm thấy hổ thẹn đi tới, ngồi xổm xuống sờ sờ chỗ băng dày trên chân Kỳ Tham, ngửa mặt nhìn cô hỏi: “Hôm qua xuống nước lâu như vậy? Vết thương có bị nhiễm trùng không?”
Kỳ Tham chớp mắt nhìn dáng vẻ lo lẳng của Vệ Linh, trầm thấp ho khan trả lời: “Không
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610461/chuong-152.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.