Vừa khổ sở, vừa oan ức, Vệ Duyệt khóc không ngừng, được Vệ Linh dìu về phòng, bất luận nàng có nói gì cũng không giúp nước mắt em họ mình ngừng chảy.
Trong lòng Vệ Linh đã sớm lo lắng, lúc này lại đối mặt với Vệ Duyệt khóc ròng ròng, càng làm nàng thấy vô lực, đầu gối mơ hồ đau đớn. Vệ Linh mệt mỏi thở dài một hơi, vỗ về tóc Vệ Duyệt: “Tiểu Duyệt, đừng khóc, em coi tình hình của chị lúc này gay go cỡ nào vẫn ráng nhịn xuống không khóc, vì khóc không thể giải quyết vấn đề, đừng rơi lệ nữa, được không?”
Vệ Duyệt cố gắng kìm chế tiếng khóc và nước mắt, thút thít nghẹn ngào mông lung nhìn Vệ Linh, cuối cùng vẫn không cách nào nhịn được, mất khống chế khóc lớn hơn, vươn hai tay ôm chị mình, ở trong lòng nàng kể khổ: “Chị họ! Mẹ không thương em! Vì em yêu Kỳ Tham mà không thương em. Mỗi năm em gặp ba mẹ có một lần, mỗi lần gặp, ba mẹ đều đặc biệt yêu thương chìu chuộng em, nhưng lần này em nói em yêu Kỳ Tham, mẹ lại đánh em… Lẽ nào em yêu Kỳ Tham, thì không còn là con gái của ba mẹ à… Ô ô ô ô…”
“Không! Chỉ là quá đột ngột, khiến mẹ em không thể chịu được.” Vệ Linh nhẹ nhàng vỗ về đầu Vệ Duyệt, kiên nhẫn nói: “Giống lúc chị ở trước mặt mọi người tuyên bố đang yêu đương với Kỳ Tham, ba mẹ chị cũng không thể tiếp nhận… Nhưng yêu là yêu, nếu như có một loại áp lực nào đó làm em cảm thấy em không nên yêu hoặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610467/chuong-155.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.