Đánh một giấc tới hừng đông, Vệ Linh tỉnh lại, phát hiện bản thân cuộn mình trong lòng Kỳ Tham, đầu gối lên tay cô. Còn Kỳ Tham ngủ rất say, một tay luồng dưới đầu Vệ Linh, tay khác thì vòng qua eo phủ kề sát sau lưng nàng, rất lâu trước kia hai người cũng ngủ như thế này, cô luôn che chờ hơn nửa người nàng.
Vệ Linh nhìn Kỳ Tham chằm chằm ở khoảng cách gần, không nhịn được giơ ngón trỏ đụng nhẹ chóp mũi cô, nhưng Kỳ Tham vẫn ngủ như chết không hề nhúc nhích, Vệ Linh liền nở nụ cười, nhẹ nhàng dời tay cô ra, vén chăn đắp lên cô một cách cẩn thận, sau đó bước xuống giường, ngáp một cái rời khỏi phòng ngủ.
Vừa ra tới phòng khách, Vệ Linh sửng sốt ngẩn người, bởi vì nàng nhìn thấy trên bàn khoảng hai mét đối diện phòng ngủ có mô hình pháo đài nhỏ, cho dù mới ngủ dậy còn mơ màng nàng vẫn nhìn thấy rõ. Nó cao chừng hai mươi centimet, là do những vỏ ốc và những que tre nhỏ tạo thành, nhìn toàn thể thì màu sắc khá lộn xộn nhưng rất vững chắc và đối xứng, lộ rõ phong cách pháo đài Châu Âu, trên đỉnh vòm có viên châu nhỏ tinh tế được dán bằng keo. Những chi tiết nhỏ khác liên kết với nhau thông qua cao su vạn năng còn chưa hoàn toàn khô, nhưng khi cầm lên xem xét, cảm thấy nặng trình trịch.
Lúc này Vệ Linh mới phát hiện phía dưới có một tờ giấy, nàng bỏ pháo đài xuống, cầm lên xem, Kỳ Tham viết bằng bút chì: Mong trong lòng em có một tòa pháo
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-ai-phap-tac-truong-linh-tay/1610565/chuong-196.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.