Suốt dọc đường từ tiệm trà sữa về nhà, em cứ tủm tỉm cười miết. Hắn nhìn em cười mà cũng phải cười theo, hắn không nghĩ là món quà của mình lại có thể khiến em vui như vậy. Có lẽ trước kia em đã khóc quá nhiều nên bây giờ chỉ một việc nhỏ nhặt cũng có thể làm em nở nụ cười. Nhưng càng nhìn em, hắn lại càng thấy mình không xứng đáng với tình cảm của em, người như em đáng lý ra phải xứng với một người tốt như Liz hay Andrea mới đúng. Nhưng biết làm sao được khi mà người em yêu... lại là hắn.
Hắn đã rất vui khi nghe em nói hắn là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho em. Nhưng em biết không? Em mới chính là món quà vô giá mà ông trời đã ban tặng cho hắn. Vì nếu không có em, hắn sẽ mãi sống trong cái thế giới màu đen của hắn và hắn sẽ không biết được cuộc đời này vẫn còn rất nhiều điều mới mẻ mà hắn chưa biết. Em là ánh sáng để soi rọi và dẫn dắt cho cuộc đời đen tối của hắn và là trái tim, là hơi thở của hắn vì nếu như không có hai thứ đó thì chắc chắn hắn sẽ không sống nổi.
Sinh nhật hôm nay đúng là rất vui, em sẽ ghi nhớ mãi ngày này. Ngày mà hắn nói cảm ơn em đã sinh ra trên đời này, để hắn được biết thế nào là yêu thương. Câu nói đó đối với em quả thật rất hay và hiện tại em đang mỉm cười vì điều đó.
Cả hai về đến nhà là đã hơn mười
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-khoc/938235/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.