Sau khi hỏi thăm một vài nhân viên viên trong Leaders, Andrea mới biết hiện em đang sống và làm việc ở nhà hắn. Người đó còn nói rõ là em được đưa vào đây từ năm tám tuổi, còn lý do tại sao em được vào đây thì chỉ có hắn mới biết.
Andrea cầm tập tài liệu trên tay, trong lòng mang tâm trạng hồi hộp đến nhà hắn.
Hôm nay hắn không đi làm như mọi ngày mà ở nhà. Đơn giản một điều vì hắn không thích.
Em đang tắm cho Puppy ở phòng tắm ngoài. Em vừa tắm cho Puppy vừa cười giỡn với nó, tiếng cười trong trẻo của em hòa lẫn với tiếng sủa của Puppy tạo nên một thứ âm thanh vui nhộn. Nghe tiếng em cười, đột nhiên hắn đang ngồi xem ti vi cũng cười theo. Tiếng em cười dễ thương như thế mà tại sao năm xưa hắn lại ghét nó đến vậy? Phải chăng hắn không thể cười được như em nên hắn ích kỷ không muốn em cười trước mặt hắn?
- Puppy! Em đừng quậy nữa, em làm ướt hết đồ của chị rồi nè. Hi hi!
Em vừa nói vừa cười, tay cố gắng che cho nước không văng vào người khi con Puppy không nghe lời cứ cố tình quậy khiến nước bắn lên tung tóe. Cả hai giỡn với nhau rất vui, đâu biết rằng hắn đang đứng ở cửa nhìn vào. Hiếm khi hắn thấy em vui như vậy, có lẽ đây là phút giây thoải mái nhất của em khi sống chung với hắn. Từ khi có Puppy, căn nhà bắt đầu rộn hẳn lên, không còn u uất như khi chỉ có em và hắn. Hai người tuy sống chung
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-khoc/938243/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.