2
Không có tin lành nào trong chương này
♦
Tôi rời quán cà phê đi vơ vẩn qua các phố. Cái nóng hầm hập buổi chiều bắt đầu khiến tôi nôn nao khó chịu, thậm chí ớn lạnh nữa. Nhưng về nhà thì tôi không muốn chút nào. Chỉ nghĩ đến chuyện ngồi một mình trong căn nhà câm lặng đó mà đợi một cú điện thoại có lẽ chẳng bao giờ tới là tôi thấy nghẹt thở rồi.
Việc duy nhất tôi nghĩ ra được để làm là đi gặp Kasahara May. Tôi về nhà, trèo qua tường rồi men theo con ngõ đến mặt hậu nhà cô bé. Tựa vào hàng rào căn nhà bỏ không phía bên kia ngõ, tôi nhìn khu vườn có bức tượng chim. May hẳn sẽ thấy tôi nếu tôi cứ đứng thế này. Ngoài đôi lần ra ngoài làm việc cho công ty tóc giả, May lúc nào cũng ở nhà, hoặc quan sát con ngõ từ cửa sổ nhà mình hoặc tắm nắng trong sân.
Nhưng chả thấy Kasahara May đâu. Trên trời không một đám mây. Ánh nắng hè nung cháy lưng cổ tôi. Mùi cỏ hăng hăng dậy lên từ mặt đất, xộc vào phổi tôi. Tôi nhìn đăm đăm bức tượng chim, cố nghĩ đến những chuyện mà cậu tôi đã kể về số phận những người đã sống trong căn nhà này. Nhưng tôi chẳng nghĩ tới gì khác được ngoài biển, lạnh và xanh. Tôi hít sâu mấy hơi liền rồi nhìn đồng hồ. Coi như hôm nay đành chịu thua, tôi đã định bỏ đi thì Kasahara May rốt cuộc cũng xuất hiện. Cô chậm rãi băng qua đường đến chỗ tôi đứng. Cô mặc quần soóc bằng vải bông thô, áo sơ mi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-nien-ky-chim-van-day-cot/2518118/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.