Đúng như tôi chờ đợi, mọi thứ đều rất hợp với cô, hợp đến lạ kỳ. Ngay cả cỡ giày của cô cũng khớp. Kano Creta ra khỏi nhà mang một đôi xăng-đan của Kumiko. Nhìn Kano Creta mặc quần áo của Kumiko, một lần nữa tôi lại cảm thấy thực tại đang đổi hướng, kiểu như một con tầu khách khổng lồ đang chầm chậm bò sang lộ trình khác vậy.
Sau khi Kano Creta đi khỏi, tôi nằm trên sofa nhìn đăm đăm ra vườn, đầu óc trống rỗng. Ba mươi phút sau cô đi taxi về, tay xách ba túi to ních đầy thức ăn. Rồi cô làm cho tôi món thịt nguội với trứng và salad cá hồi.
- Ông Okada này, ông có quan tâm gì đến đảo Crete không? - Kano Creta đột ngột hỏi sau khi chúng tôi ăn xong.
- Crete? - tôi nói - Ý cô muốn nói đảo Crete ở Địa Trung Hải ấy à?
- Vâng.
Tôi lắc đầu.
- Tôi không biết. Không phải là tôi không quan tâm. Chẳng qua tôi chưa bao giờ quan tâm nhiều đến chuyện ấy cả.
- Ông có muốn đến Crete cùng tôi không?
- Đến Crete cùng cô? - tôi hỏi lại.
- Tôi muốn rời Nhật một thời gian. Suốt khoảng thời gian ngồi dưới giếng sau khi ông đi khỏi, tôi nghĩ là nghĩ về chuyện đó. Ngay từ khi chị Malta đặt cho tôi cái tên Creta, tôi đã muốn một ngày nào đó sẽ đến Crete. Để chuẩn bị tôi đã đọc nhiều sách về hòn đảo đó. Thậm chí tôi còn học tiếng Hy Lạp để có thể sống ở đó khi đến lúc. Tôi có vài khoản tiết kiệm kha khá, đủ để hai
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-nien-ky-chim-van-day-cot/2518135/chuong-44.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.