“Đao?”
“Nhìn không thấy đao”...
“Tại sao?”
“Bởi vì lúc nghe thấy tiếng đao, đã không còn nhìn thấy đao”...
“Tiếng đao?”
“Tiếng đao vừa vang lên, người mình đã chết”...
“Cho nên chỉ nghe thấy tiếng đao, nhìn không thấy đao?”
“Đúng”...
Đêm hôm qua khi trở về phòng, nằm lên tới giường, Diệp Khai mới phát giác lưng mình bất tri bất giác đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Nhớ lại nguyên hình trận chiến ngoài đại sảnh, nếu không phải Bạch Y Linh đứng lên giải nguy, Diệp Khai quả thật vô phương nghĩ ra hậu quả sẽ như thế nào? Truy Phong Tẩu, Nguyệt bà bà từ năm mươi năm trước đã là cao thủ hàng nhất nhì trong võ lâm, tuy hiện tại niên kỷ đã cao, nhưng học vấn võ công lại không phân tuổi tác già cả hay niên thiếu.
Hơn nữa thái dương của Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà ẩn ẩn hiện hiện hồng quang, hiện tượng đó chỉ có nội công đã đạt đến mức “chuyển vận tự do” mới có thể xuất hiện.
Giao thủ nguyên hình trong đại sảnh, ngoài mặt xem ra phảng phất Diệp Khai đã chiếm ưu thế, nhưng Diệp Khai biết, trừ phi chàng tranh tiên xuất chiêu, hơn nữa lúc vừa xuất thủ phải dùng liền “Tiểu Lý Phi Đao”, nếu không chỉ sau năm mươi chiêu, Diệp Khai tất bại.
Chiếu theo tình hình đêm hôm qua mà nói, Mã Không Quần phảng phất không nhận ra Truy Phong Tẩu và Nguyệt bà bà, càng không biết Bạch Y Linh và bọn họ rất quen thân.
Nhờ vào miệng của bọn Truy Phong Tẩu mới biết Bạch Y Linh mấy năm nay luôn luôn qua lại với bọn họ, còn có
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-thanh-dao-thanh/521049/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.