Ánh sao Lạp Tát mông lung như Giang Nam trong mộng.
Ánh đèn phảng phất cũng xa xăm như Giang Nam, người đứng dưới phong linh bên dưới ánh đèn, ánh mắt của thiếu phụ vẫn mộng mơ thẫn thờ ngưng thị nhìn vào nơi dịu vợi.
Mộng của nàng có phải ở viễn phương, hay viễn phương có người nàng đang nhớ nhung bao lâu nay?
Đêm Lạp Tát tuy cũng lạnh giá, gió khuya lại không thấu xương như Biên Thành, thậm chí còn mang đến Lạp Tát nhiệt tình nam nhi tráng kiện.
Gió khuya lùa cây tùng cổ lão già nua bên ngoài Phong Linh, cũng quyến luyến dàn phong linh dưới mái hiên vang vọng tiếng leng keng.
Tiếng phong linh thanh thúy, nghe trong đêm vắng như vầy, càng làm tăng thêm hương sầu nhớ nhà của lãng tử, niềm bi thương chán chường của du tử.
--- Ánh sao còn xa vời hơn cả cố hương, nhưng ánh sao có thể nhìn thấy được, còn cố hương? Bao nhiêu đứa trẻ ngồi quanh một cái bàn, đứa nào cũng ăn ngon lành, vào cái tuổi của bọn chúng, căn bản vẫn còn chưa thể hiểu thấu chân ý nghĩa của nhà, bọn chúng chỉ cần có ăn, có chơi, có ngủ, thì cho dù có thiên tháp từ trên trời hạ xuống cũng không cần biết.
Diệp Khai cũng từng trải qua cái tuổi đó, nhưng lúc đó chàng đã hiểu được nhà trân quý ra sao.
Có phải vì sau khi mất mát tất cả, mới biết nhà quý tới cỡ nào?
Thiếu phụ đang nhìn xa xăm, Diệp Khai đang nhìn thiếu phụ, Tô Minh Minh chú thị nhìn Diệp Khai, Kim Ngư cùng bọn Tiểu Hoa tụ hòa liến thoắng.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-thanh-dao-thanh/521064/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.