Edit: Phộn
––––––––––
Lâm Hân bị tiếng kêu "meo meo" của Tiểu Bố đánh thức.
Móng vuốt mèo xù lông vỗ nhẹ đầu cậu, cậu mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện với đôi mắt mèo sáng bóng.
"Meo~~" Tiểu Bố ngồi xổm trên gối lắc lắc đuôi, không ngừng meo meo.
Em trai mau dậy đi, không nên ngủ nướng.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lâm Hân nhanh chóng tỉnh táo, bò ra khỏi chăn bông, phát hiện trên giường trừ mình ra thì chỉ có mèo, còn người đàn ông trong phòng tắm gây sức ép cho cậu đã sớm rời giường.
Cậu nhanh chóng nhìn thời gian trong thiết bị nhận dạng.
6 giờ 40 phút.
Cậu thở phào nhẹ nhõm.
Tám giờ mới vào học, còn một tiếng hai mươi phút nữa.
"Meo meo meo~" Tiểu Bố kêu ba tiếng, cọ cọ đầu gối cậu.
Lâm Hân cúi đầu nhìn, mặt đỏ oạch.
Thân thể Omega rất mềm mại, hơi chạm mạnh là sẽ bầm tím, tối hôm qua cậu quỳ gối trên bàn rửa mặt bị người nào đó làm này làm nọ làm kia, hai đầu gối lúc này đều xanh tím hết.
Ngoài nó ra, trên người cậu còn có rất nhiều dấu vết, đều do người đàn ông lưu lại.
Tuy Tiểu Bố là mèo nhưng nó là mèo biến dị, chỉ số thông minh ngang với một đứa trẻ tầm sáu bảy tuổi, sống hai mươi năm đã sớm thông minh bằng con người bình thường, được nó "quan tâm", Lâm Hân xấu hổ tới nóng cả người.
Cậu dùng chăn quấn thân mình, xoa xoa đầu Tiểu Bố, "Tao không sao,... đừng lo lắng."
"Meo meo?" Tiểu Bố
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-thanh-o-te-te-roi-phai-lam-sao-day/188281/chuong-69.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.