Edit: Phộn
––––––––––
"Trái tim không giết chóc...."
Lâm Hân lẩm bẩm, nghe lời nam nhân nói, đột nhiên cậu hiểu ra, rồi lâm vào xấu hổ vì sự mê mang lúc trước của mình.
Cậu nhớ lại thời điểm đó.
Khi huấn luyện viên Lăng nói muốn giết cậu, biểu tình, ánh mắt và khí chất đều tỏa ra luồng sát khí nồng đậm, không khí bốn phía như bị ngưng đọng, tạo thành một tấm lưới dày đặc bao vây cậu, làm cho người ta hít thở không thông.
!!Truyện chỉ đăng tải tại quát pát và quộc rét của Bông Cúc Cute !!
Lúc ấy, cậu thật sự tin người kia thật sự sẽ đẩy cậu vào chỗ chết.
Nhưng, khoảnh khắc huấn luyện viên bị kiếm đâm xuyên bụng, đột nhiên sát khí bị dừng lại.
Sát tâm của ông ấy, thu phóng rất tự nhiên.
Sát tâm dễ nổi, ma tâm khó trừ.
Khi cậu đâm trúng huấn luyện viên Lăng, không hiểu sao cậu lại có cảm giác sảng khoái, có cái gì đó mất đi trói buộc, sắp dốc hết toàn lực lao ra. Cậu đã phải cố gắng dùng hết ý chí để khắc chế tâm tình mình, không để cho bản thân sụp đổ, thẳng đến khi nhìn thấy huấn luyện viên, tất cả bất an của cậu mới hóa thành hư không.
Khóc là do tự trách mình, xấu hổ, tội lỗi, bàng hoàng và sợ hãi... Sợ mình sẽ cảm thấy vui vẻ vì giết người.
Vòng tay nam nhân vô cùng khoan dung, vô cùng ấm áp, tùy ý cậu bộc phát cảm xúc.
Quả nhiên, khóc ra cảm thấy tốt hơn rất nhiều.
Hiện tại nghe nam nhân nói, ý chí chiến đấu trong lòng cậu dâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bien-thanh-o-te-te-roi-phai-lam-sao-day/188284/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.