""Này, Hạ Duy Đình!"" Người đầu tiên thiếu kiên nhẫn là Dung Chiêu. Anh thật vất vả mới tìm được nhân tài, như thế nào nói một câu liền từ chức.
Anh tới tôi đi, đối chọi gay gắt, có điều anh vẫn nhìn ra được giữa Hạ Duy Đình và Kiều Diệp phát sinh tình huống. Nóng giận quá khiến mọi việc đều hỏng, mặc kệ phát sinh cái gì, chẳng lẽ Hạ Duy Đình không suy xét rằng cô là phụ nữ, có bao nhiêu thương tâm?
Nghĩ cũng lạ, Dung Chiêu tự cho rằng mình chỉ quan tâm tới y học, phương diện tình cảm đều bằng trực giác cùng cảm xúc, đối người nhà hay bạn bè đều vậy.
Nhưng giờ phút này lại vì một người phụ nữ mà nổi lên lòng thương tiếc. Biết là không nên, lại không thể khống chế.
Kiều Diệp nghe được lời của anh thì cười, hai mắt cô cong lên như vầng trăng non: ""Hạ tiên sinh muốn dùng phương thức này để đuổi tôi đi ư? Chính là làm sao bây giờ, tôi quả thật thiếu tiền, không thể mất việc được. Huống hồ tôi vốn không phạm sai lầm, căn cứ theo hợp đồng ký kết với bệnh viện, nếu vô cớ đuổi việc, tôi nghe nói tiền bồi thường rất cao. Nếu Hạ tiên sinh đã sảng khoái như vậy, chi bằng một lần bồi thường cho tôi, 500 vạn, 1000 vạn? Tôi không ngại nhiều đâu.""
Hạ Duy Đình cắn răng: ""Cô tìm tôi đòi tiền?""
""Đúng vậy, trước kia còn trẻ, không biết tiền quan trọng thế nào, hại chính mình bây giờ vất vả như vậy. Tôi bên anh 2 năm, giá trị chắc cũng không tồi, ít nhất cũng không thua
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/1437729/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.