Hạ Duy Đình cũng biết là hi vọng xa vời. Anh sắp xếp cho cô ở địa phận ngoài khu nhà chính, bày ra đủ tư thế kháng cự cô tới gần, chính là nghĩ muốn tra tấn cô, lạnh nhạt với cô, khiến cô nếm thử mùi vị đau khổ của việc có rồi lại mất, cầu mà không được.
Nhưng chỉ có anh biết rõ, nếu không phải vì trong phòng mình lạnh lẽo, không có thiết bị sưởi ấm, có lẽ cô sẽ không bao giờ chủ động tiến vào nhà chính này một bước.
Anh biết, người phân ranh giới rõ ràng minh bạch, thật ra là Kiều Diệp.
Anh chẳng qua chỉ muốn cô đến phòng khách này nhiều một chút, dù chỉ ngồi trên sofa đọc một quyển sách cũng tốt, hay chỉ như ngày kia theo chị Thu học nấu ăn cũng tốt; bởi khoảng cách không xa không gần thế này, nhìn không thấy cô, lòng anh liền trở nên mong ngóng.
Đúng, cô chính là kẻ trộm. Trộm đi cái gì đều không quan trọng, cố tình trộm mất trái tim anh, khiến anh không thể tìm trở về.
Sáng sớm Hạ Duy Đình ra cửa, tài xế Lưu đã lái xe đến: ""Chào buổi sáng, Hạ tiên sinh!""
Anh nhẹ nhàng gật đầu, thấy sát cửa sắt khắc hoa có đậu một chiếc taxi, anh hỏi: ""Ai gọi taxi vậy?""
Chú Lưu nói: ""Tôi cũng nhìn thấy, vừa rồi có đi qua hỏi, tài xế nói là một vị tiểu thư họ Kiều đặt xe đến bệnh viện Long Đình.""
Là Kiều Diệp?
Hạ Duy Đình vừa nghe cô muốn đến bệnh viện tìm Dung Chiêu sắc mặt liền trầm xuống: ""Chú đem tài xế kia đuổi đi, nói là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-chang-tuong-tu-tan-xuong-cot/1437762/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.