“Thanh Khê trấn ? “ Lâm Tiểu Trúc không kiềm được phấn khích. Nếu động này có thể thông ra bên ngoài, vậy nàng từ đây mà trốn đi thì có thể thoát khỏi sự không chế của Viên Thiên Dã rồi.
Nghĩ nghĩ, nàng lắc lắc đầu. Trong ấn tượng của nàng, cổ đại quản lý hộ tịch cũng rất nghiêm khắc, nô bộc bỏ trốn sẽ bị trừng phạt rất nặng mà nàng chỉ dựa vào hai chân để chạy thì sao thoát khỏi thiên la địa võng của tiểu hồ ly Viên Thiên Dã kia. Hơn nữa trên người nàng còn có mấy chục đồng tiền, chạy trốn thế nào cũng phát ra tiếng, nàng lại tay chân mềm yếu, một nam tử thành niên cũng có thể bắt được nàng. Dù là cổ đại hay hiện đại thì người xấu vẫn rất nhiều, không chừng rời khỏi hang sói lại sa chân vào hang cọp. Ít ra đến giờ Viên Thiên Dã vẫn là một chủ tử khá tốt, cho nàng một cuộc sống khá thoải mái, tuy biết heo trước khi bị giết cũng được nuôi cho mập nhưng dù sao vẫn tốt hơn so với sống trong vận mệnh đau khổ mãi mãi.
Nghĩ đến đây, Lâm Tiểu Trúc quyết định tạm thời không nghĩ tới chuyện chạy trốn. Có lẽ đây cũng là một cái bẫy của Viên Thiên Dã, muốn thử xem sau khi các nàng phát hiện ra sơn động có bỏ trốn hay không, chỉ cần các nàng rời đi, thế là xong đời.
“Lâm Tiểu Trúc, Lâm Tiểu Trúc…” Xa xa vang lên thanh âm lo lắng của Tô Tiểu Thư. Lâm Tiểu Trúc nhanh chóng chạy tới chỗ mình bị rơi xuống, phát hiện bên cạnh có bậc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-vi-ky/2251340/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.