Quả nhiên, vừa ăn cơm chiều xong, Viên Thập đã tới tìm ‘Lâm Tiểu Trúc có ở đây không ? công tử gọi ngươi “
Lâm Tiểu Trúc chạy ra ngoài trong ánh mắt lo lắng của Tô Tiểu Thư, đi theo Viên Thập đến viện của Viên Thiên Dã. Tuy ngoài mặt vẫn trấn định tự nhiên, còn tán gẫu vài câu với Viên Thập nhưng nhịp tim đập thình thịch đã tiết lộ sự khẩn trương của nàng.
Dẫu đã sớm đã nghĩ tới và cũng có chuẩn bị nhưng khi chuyện xảy ra, vẫn nhịn không được mà lo lắng, không biết Viên Thiên Dã có phát hiện ra việc nàng đến Thanh Khê trấn chưa, nếu biết thì sẽ xử trí nàng thế nào. Vừa đi vừa cố trấn an bản thân, khi tới viện của Viên Thiên Dã thì Lâm Tiểu Trúc cũng đã trấn định lại. Dù tiến hay lùi thì trên đầu cũng bị treo sẵn cây đao, khẩn trương có ích lợi gì đâu, cùng lắm là không được ở đây nữa thôi.
Viên Thiên Dã hôm nay không giống mọi ngày, trên người mặc cẩm bào xanh đen, ống tay áo còn thêu vân văn bằng chỉ tơ vàng, càng làm nổi bậc làn da trắng nõn, càng làm hắn thêm tuấn mỹ. Nhưng dù bào phục xinh đẹp cũng không dấu được vẻ mệt mỏi trên mặt hắn
“Lâm Tiểu Trúc ra mắt công tử.”
Nghe thanh âm của Lâm Tiểu Trúc, Viên Thiên Dã ngẩng đầu, nhìn thẳng nàng, khóe miệng vểnh lên “ gần đây thế nào ? “
“Hồi công tử, Tiểu Trúc rất tốt.” Lâm Tiểu Trúc thong dong trả lời, thành thành thật thật rũ mắt, không nhìn thẳng hắn.
Lẳng lặng nhìn Lâm Tiểu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/biet-vi-ky/2251355/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.