Lập tức tiếp lời: “Thế này nhé, quan gia các ngài hãy thu dọn đi trước, cả nhà chúng ta một lát sau sẽ đuổi kịp.”
Nha dịch lộ vẻ mặt nghiêm nghị: “Không được, lập tức chuẩn bị, chúng ta đi ngay!”
Bà Chu là một người già, nha dịch cũng không dám động thủ kéo lê, chỉ dọa nạt bà ta, bà ta cúi đầu gắp cơm, hai bên cứ thế mà giằng co.
Ninh Hoàn cầm ô đứng nhìn một lúc, bà Chu liếc mắt cũng thấy cô, nhìn hòm thuốc treo trên vai cô, sững sờ một chút: “Ninh cô nương, ngươi đã chuẩn bị xong rồi à?”
Ninh Hoàn nhẹ nhướn mày, cười mà đáp lại một câu: “Ừ, ta đã sẵn sàng từ lâu rồi, bà Chu chưa ăn xong cơm sao? Chuẩn bị thế nào rồi?”
Bà Chu lập tức thay đổi sắc mặt, cái bát trong tay nhét vào lòng con dâu lớn, nở nụ cười, nếp nhăn chồng chất, giống như một bông cúc vàng nở rộ trong ngày mưa.
Lời nói mang theo chút sợ hãi và kính trọng, liên tục nói: “Ăn xong rồi, ăn xong rồi, rất nhanh chúng ta sẽ ra ngay, sẽ ra ngay! Xin lỗi đã khiến cô nương đợi lâu, đừng tức giận nhé, ngàn vạn lần đừng nóng giận ah!”
Nói xong, kéo con dâu chạy vào trong, tiếng chân chạy vội vã vào nhà.
Nha dịch: “……” Cái quái gì thế này?
Ninh Hoàn: “……” Bà Chu gần đây có vẻ không đúng lắm.
Con dâu lớn nhìn thấy mẹ chồng mình nhanh nhẹn thu dọn đồ đạc cũng thấy lạ: “Mẹ, sao mẹ đột nhiên thay đổi ý định vậy.”
"Không thấy Ninh cô nương đang đợi bên ngoài sao?"
Bà
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bieu-muoi-ac-doc-sau-lai-thanh-quoc-su/1832229/chuong-175.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.