Mạnh Sính Đình vừa nói xong thì trong lòng cũng cảm thấy không ổn, lời nói dối này đừng nói là Mạnh Hành, bản thân nàng nghe cũng không tin được.
Còn chưa chờ nàng nghĩ cách cứu vãn một cách uyển chuyển thì Mạnh Hành đã gật đầu.
“Biết rồi.” Hắn nói.
Mạnh Sính Đình trơ mắt nhìn Mạnh Hành xoay người rời đi, không có chút ý tứ mang theo nàng, nàng đứng ngồi không yên quay đầu nhìn cánh cửa phòng đóng lại, đúng lúc nhìn thấy Thịnh Khanh Khanh kéo ra một cái khe nhỏ từ cửa sổ nhìn xung quanh.
Hai người liếc nhìn nhau một cái.
Thịnh Khanh Khanh đẩy cửa sổ rộng ra thêm một chút, vươn tay làm ra hai dấu tay với Mạnh Sính Đình.
Mạnh Sính Đình miễn cưỡng nhìn ra được là Thịnh Khanh Khanh bảo nàng đuổi theo Mạnh Hành, cái khác thì đều không hiểu được.
Sau khi bất đắc dĩ thở dài, Mạnh Sính Đình từ xa xa gật đầu với Thịnh Khanh Khanh một cái rồi bước nhanh đuổi theo Mạnh Hành.
— Nàng vốn dĩ cũng không thể ở lại được. Nếu đã nói Thịnh Khanh Khanh chưa dậy, nàng cương quyết ở lại trong viện này thì hoàn toàn không còn gì để nói.
Nhìn thấy Mạnh Hành và Mạnh Sính Đình một trước một sau rời đi, Thịnh Khanh Khanh thở phào nhẹ nhõm khép cửa sổ lại, quay về bên cạnh bàn mặt mày ủ rũ nhìn tác phẩm của mình một lúc.
Đó là một sợi dây đeo kiếm khá là xoàng xĩnh, dùng da thuộc và dây thừng màu tối, treo một miếng ngọc bài hình lá phong màu đỏ nhạt.
Ngọc bài còn là của đại hoàng tử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bieu-muoi-nhuyen-ngoc-kieu-huong/2474156/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.