Cả đêm không ngủ, Phó Nghiên tựa vào trước cửa sổ nhìn bầu trời, rồi nhìn thấy mặt trời đỏ kia xuất hiện phía chân trời, tỏa ra vô số kim quang chói mắt, một ngày mới đã bắt đầu, ngày hôm qua đã thành quá khứ, mặt trời mọc ở phía đông lặn về phía tây vòng đi vòng lại, trong d[dlqd lúc đó mọi người biến hóa không ngừng, không ai biết được sau khi mặt trời lặn rồi lại mọc lên sẽ xuất hiện chuyện gì, chúng ta chỉ biết ngày hôm qua. Ngày cũ đã qua, chúng ta lại đối mặt một ngày mới, chúng ta không thể làm gì khác hơn là sống trong hiện thực.
Tiểu Tứ thấy sư phụ sư nương đều đến Tây Thiên, khóc đến mức chết đi sống lại, Phó Nghiên ngồi ở một bên, mặt vô hồn sắc, cũng không nói nhìn hắn. Chờ hắn khóc mệt mới phân phó hắn một số chuyện.
Đúng như Phó Nghiên đoán, hắn khóc hai canh giờ, cuối cùng không còn khóc được nữa, sau đó ba người ngồi ở trước di thể, không nói một lời.
Cho đến khi bọn cữu cữu, Mạc Lãng tiến đến, mới phá vỡ không khí yên tĩnh như chết trong phòng.
Lộ Lộ cẩn thận đi theo sau lưng cữu cữu cũng không nói chuyện, cữu cữu thấy tình hình này cũng không nói thêm cái gì, trực tiếp mở miệng hỏi: “Sư phụ có giao phó gì không?”
Phó Nghiên thuật lại một lần lời nói của sư phụ lúc còn sống, cữu cữu bình thản nói: “Không hổ là Mạnh thần y, tâm chi sở hướng, theo gió cuốn đi, cũng đến lúc rồi.”
Trong mắt nương tử của Tiểu Tứ hiện ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bieu-tieu-thu-tuong-phu/264722/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.