Bầu trời đã trong xanh, trong ngày hàn đông ánh nắng lóe vàng óng ánh, xuyên qua thẳng qua cửa sổ, chiếu vào bên trong.
Phó Nghiên bị ánh sáng rực rỡ làm tỉnh ngủ, từ từ mở mắt, mắt bị ánh sáng làm đau, nàng hơi buồn ngủ chớp mắt vài lần, mới thích ứng được với ánh sáng.
Phó Nghiên nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện ra mình gối đầu lên chân của Bạch Dự, bị hắn ôm trong ngực. Đáy lòng Phó Nghiên có chút ngọt nói không nên lời, nàng nhìn khuôn mặt trơn bóng của Bạch Dự, dung nhan như được mài dũa, nàng không nhịn được duỗi ngón tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đường nét trên mặt hắn, còn có nụ cười thỏa mãn trên mặt hắn.
"Ngươi làm gì vậy?" Bạch Dự đột nhiên mở mắt, cứng ngắt nhìn chằm chằm nàng.
Lúc này Phó Nghiên cũng cứng đờ giơ tay giữa không trung, hết sức lúng túng, nàng nghe Bạch Dự hỏi, lại không biết nên đáp sao, nên rất thẹn thùng cười nói: "Ngươi đã tỉnh?"
Nàng muốn tránh câu hỏi của Bạch Dự, vậy mà Bạch Dự vẫn nhìn chằm chằm nàng: "Ta hỏi ngươi đang làm gì?"
Lúc này Phó Nghiên mới biết không chạy khỏi câu hỏi của Bạch Dự, để tay giữa không trung xuống, cúi đầu nhỏ giọng đáp: "Mắt thấy Dự vương anh tuấn." Lời nói này giống nhau như đúc với lời hôm đó Phó Nghiên cản giá bị vùi dập giữa chợ.
Bạch Dự buồn cười hỏi tiếp: "Sau đó thì sao?"
Sau đó? Không có sau đó nha, nhưng mà Phó Nghiên không dám nói như vậy.
"Sau đó, liền động thủ rồi."
"Sau đó nữa thì sao?" Hắn vẫn chưa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bieu-tieu-thu-tuong-phu/264728/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.