Đang chông chênh trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh. Katherine Solomon bỗng giật nảy mình vì dư chấn của một tiếng nổ nhức óc đinh tai.
Lát sau, mùi khói thoảng đến.
Tai cô vẫn còn ong ong.
Có tiếng nói loáng thoáng. Ở phía xa. Tiếng gọi nhau. Tiếng bước chân. Bỗng đâu hô hấp của cô thông suốt. Mảnh vải nhét miệng đã được kéo ra.
- Cô an toàn rồi, - một giọng đàn ông thì thầm - Cứ nằm yên.
Anh ta không rút ngay cây kim ra khỏi tay Katherine như cô tưởng, thay vào đó lại lớn tiếng ra lệnh:
- Mang hộp cứu thương đến đây… tiếp ngay một túi truyền dịch vào cây kim… truyền luôn dung dịch Ringer nhé… đo huyết áp cho tôi.
Sau đó anh ta bắt đầu xem xét mạch đập, thân nhiệt, hô hấp… của Katherine, và hỏi:
- Cô Solomon, kẻ làm thế này với cô… hắn đi đâu rồi?
Katherinecố cất tiếng, nhưng không sao bật thành lời.
- Cô Solomon? - người nọ lặp lại - Hắn đi đâu rồi?
Katherine gắng mở to mắt, nhưng cảm thấy mình đang chết dần.
- Chúng tôi cần biết hắn đi đâu, - người nọ thúc giục.
Katherine thì thầm ba từ, dù biết là vô tác dụng.
- Ngọn… núi… thiêng.
Giám đốc Sato bước qua cánh cửa sắt nham nhở, theo lối dốc bằng gỗ đi xuống tầng hầm bí mật. Tới chân dốc bà gặp một đặc vụ.
- Thưa giám đốc, tôi nghĩ bà muốn xem thứ này.
Sato theo chân người đặc vụ vào căn phòng nhỏ nằm bên hành lang hẹp. Căn phòng sáng trưng và trống trải, chỉ có một đống quần áo trên sàn. Sato nhận ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bieu-tuong-that-truyen/2018724/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.