Thương Lục đứng dậy khỏi ghế sô pha, "Cứ xem thời gian của anh, lúc nào cũng được."
Kha Dữ đáp "Ừ", Thương Lục liếc nhìn Bùi Chi Hòa, cố ý đi ra xa một chút, đoạn kéo cánh cửa thông ra vườn hoa, "Chỉ thế thôi à?"
"Ừ."
Nói xong cũng không có vẻ gì là muốn cúp máy.
Thương Lục đang đứng bên cạnh cây tùng la hán từng bị Kha Dữ đè gãy cành, ngửa đầu nhìn trăng, nói: "Làm sao bây giờ, em muốn nghe chuyện khác cơ."
Kha Dữ dừng một chút, rốt cuộc đáp theo tiếng lòng mình: "Hơi hơi nhớ em."
Thương Lục cười : "Hơi hơi?"
"Một chút."
"Gửi lịch trình của anh cho em được không?"
Kha Dữ nói được, Thương Lục ngẫm nghĩ một chút, hạ giọng xuống cực thấp, hỏi: "Vết thương trên lưng đã lành chưa?"
Vết thương kết vảy không dễ bong, chỉ là ham m.uốn dị dạng nhịn đau bóc vảy đã không còn nữa, lúc này đây, những vết thương đang nghiêm túc khép miệng nhanh chưa từng có.
Kha Dữ nhẹ nhàng phả khói thuốc, biết rõ còn cố hỏi: "Quan tâm cái đó làm gì?"
"Sợ anh đau."
Kha Dữ khẽ bật cười, "Rồi," Anh gảy tàn thuốc, "Bao giờ hết đau anh sẽ nói."
Hai người như đánh đố lẫn nhau, ai cũng hiểu trong lòng mà không muốn nói, cũng không thể nói ra miệng, thậm chí càng thêm bồn chồn khó nhịn trong sự hàm súc bí hiểm này.
Thương Lục bị anh trêu ngứa ngáy cổ họng, phải vòng trở về tìm nước uống. Đá viên trong xô vốn chuẩn bị cho Bùi Chi Hòa, hắn thẳng tay trút vào ly. Nước trong ly biến thành nước đá, hắn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-hoa-so-mot-gioi-giai-tri/2950732/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.