Sáng sớm hôm sau, Sở Duật Phong giúp Dạ Vũ sửa soạn hành lý để trở về.
Vốn là định dành cho cô một kỳ nghỉ trên núi thoải mái nhất, tuy nhiên có vài người lại phá hủy nó rồi.
Thật bực mình chết đi được…
“Anh dậy sớm thế?”
Dạ Vũ nhìn thấy Sở Duật Phong đang bận rộn với đống quần áo thì lên tiếng hỏi.
Đồng hồ sinh học của cô cứ đúng sáu giờ ba mươi sẽ tỉnh dậy, nhưng anh ấy dậy sớm như thế làm gì vậy?
“Em cứ ngủ đi, khi nào đi anh sẽ gọi em.”
Nhìn mọi thứ như thế này Dạ Vũ làm gì còn có tâm trạng để mà ngủ, cô thở dài rồi cùng anh thu dọn đồ đạc.
“Em cũng muốn nhanh chóng về nhà, trên núi lạnh quá.”
Cuối cùng công việc của một người lại thành của cả hai, rất nhanh hành lý đã được sắp xếp xong xuôi.
Sở Duật Phong nhìn xung quanh, chắc chắn không còn sót lại bất cứ thứ gì thì mới lên tiếng: “Em ngủ thêm một lát nữa đi, lát nữa rồi anh gọi em dậy.”
“Không cần đâu, bây giờ chúng ta trở về luôn đi.”
Khi hai người dọn lều thì tất cả vẫn còn chưa dậy, coi như cũng tránh được sự ngượng ngùng.
Tiết trời tháng hai không quá lạnh, do đó Dạ Vũ quyết định cùng Sở Duật Phong đi bộ xuống núi.
“Hoa ban trắng ở đây đẹp thật đấy, biết vậy chúng ta nên đến đây sớm hơn.”
“Đúng là rất đẹp.”
Hai người vừa đi vừa nhìn ngắm cảnh đẹp xung quanh, đồng thời còn không quên tán thưởng sự hùng vĩ mà thiên nhiên đã tạo ra.
Thỉnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-minh-that-dep-khi-co-em/2429350/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.