1. Trong viện Lâu Ngô, vạn vật im lìm tựa ve sầu mùa đông. Phu nhân nhắm mắt tựa mình trên ghế bành, chợt khẽ nhíu mày ho một tiếng, rồi lại uể oải day day thái dương. Vương ma ma đứng hầu bên cạnh lập tức tiến lên: “Thưa phu nhân, nhà bếp nhỏ có hầm lê tuyết đường phèn, người có muốn dùng một bát không ạ?” Bà mở hờ đôi mắt, lười biếng lắc đầu. “Đều tại con nh//ục bình phong hôm qua h/ầu h.ạ không chu toàn, khiến người bị nhiễm phong hàn.” Vương ma ma dè dặt hỏi: “Vẫn chưa xin chỉ thị của người, không biết nên x ử t r í nó thế nào ạ?” “Bình nữ đó đâu rồi?” Cát Tường vẫn luôn đợi sẵn bên cạnh, nghe vậy toàn thân run lên bần bật, vội q u ỳ rạp xuống đất. Dù đã làm nh//ục bình phong mấy năm, đã luyện được bản lĩnh lửa đ ố t không sờn, nhưng một tiếng ho của phu nhân cũng đủ khiến nàng hồn xiêu phách lạc: “Phu nhân tha mạng!” Cả phủ trên dưới đều biết, vị phu nhân Trịnh cô này xuất thân từ gia tộc Trịnh thị ở Huỳnh Dương, vốn tự cho mình là bậc tôn quý, nên yêu cầu đối với mọi khoản chi tiêu của đám nô bộc thường ngày cũng cực kỳ hà khắc. Kẻ nào chỉ cần sơ sẩy một chút, đa phần đều bị gh ét/bỏ mà bán đi. Làm nh//ục bình phong tuy không phải việc nhẹ nhàng, nhưng dẫu sao cũng là thân ở Hầu phủ, cơm ăn áo mặc không phải lo. Nếu bị bán đi, sẽ không bao giờ tìm được một nhà quyền quý nào khác để h/ầu h.ạ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-nu-ngai-thanh-khanh/2888633/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.