“Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho thế hệ sau của mình có thể có được năng lực sống độc lập. Ý nghĩa tồn tại của giáo dục chính là để cho người ta càng trở nên tốt hơn
Cô nói có đúng không?”
Lâm Trạch Dương một mặt nghiêm túc thành khẩn nhìn Sở Sở.
Sở Sở đương nhiên gật đầu, đáp lại: “Anh nói không sai. Thật ra rất nhiều người đều hiểu sai về giáo dục, họ nói giáo dục chính là để nâng cao năng lực của học sinh, nâng cao kĩ năng và tài nghệ của học sinh. Nhưng thực tế giáo dục là để cho mọi người có năng lực sống độc lập mà thôi.”
Những vị nam phụ huynh ở bên ngoài không thể không há to miệng. Bọn họ vừa mới cười nhạo Lâm Trạch Dương da mặt dày ở trong lòng, lấy câu hỏi đơn giản như vậy để dẫn dắt chủ đề, không ngờ hơn là cô giáo Sở Sở lại gật đầu, bộ dáng còn rất tán thưởng.
Trên mặt Lâm Trạch Dương ngay lập tức lộ ra vẻ đau khổ, nói rằng: “Cô nhìn xem, cô nhìn xem, khóa học của các cô là cái gì chứ? Bồi dưỡng vũ đạo cơ bản, kĩ năng hội họa cơ bản, lớp vỡ lòng piano…”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa kích động lật cuốn sách tuyên truyền.
Sở Sở có chút không hiểu, vậy nên mở to đôi mắt nhìn Lâm Trạch Dương không chớp mắt.
Lâm Trạch Dương đóng lại tập tài liệu nói với Sở Sở: “Cô là đang giáo dục sao? Không, không phải giáo dục. Cô đang cướp tiền
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-vuong-than-cap-hoa-tien-tuu/2685830/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.