Triệu Đông cũng nghĩ không ra, bình thường cũng không như vậy, gặp chuyện Tô Phỉ như thế nào, liền không quản được tức giận của mình?
Tô Phỉ cảnh cáo trừng mắt nhìn Triệu Đông một cái, lúc này mới quay đầu nói: “Mã tổng, việc này có chút hiểu lầm…”
Mã tổng cứng rắn ngắt lời: “Không có hiểu lầm gì, đã quá muộn, tôi nên đi rồi.
”
Một người là Mã tổng khách khí, một người gọi thẳng tên, so sánh hai người, làm cho trong lòng anh có chút không công bằng.
Lại liên tưởng đến Tô Phỉ lại giao hảo với một nhân viên bảo vệ chung cư như vậy, bỗng nhiên lại có chút không biết xấu hổ.
Tô Phỉ vội vàng đuổi theo: “Mã tổng, anh nghe tôi giải thích!”
“Giải thích, đợi đến ngày mai đàm phán rồi nói sau, tôi phải đi rồi, nếu không đi, ha ha, thân thể an toàn đều là vấn đề!” Mã tổng
căn bản không cho Tô Phỉ cơ hội há miệng.
Mắt thấy đèn hậu của Mercedes biến mất trong bóng đêm, Tô Phỉ dường như toàn thân khí lực đều bị rút đi.
Dưới chân mềm nhũn, cảm giác mệt mỏi làm cho cô suýt nữa ngã xuống đất.
Triệu Đông vội vàng đỡ, lại bị hung hăng đẩy ra.
Tô Phỉ quay đầu, biểu cảm tức giận, ảo não, uể oải, thất vọng, hối hận, còn có chút hồn bay phách lạc, đủ loại cảm xúc hỗn tạp cùng một chỗ, giống như một thanh lợi kiếm, trong nháy mắt xé mở tất cả phòng ngự của Triệu Đông.
” Xin lỗi…” Triệu Đông chỉ nói ba chữ liền rốt cuộc nói không nổi nữa, anh biết, mình chắc chắn là
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/binh-vuong-trieu-dong/1273298/chuong-132.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.