🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

160.

Phủ Đốc Quân vẫn quạnh quẽ như trước.

Bình thường có một người theo tôi, sau khi chín người hầu lúc trước ở chung đã bị Tá Đằng g.i.ế.c hại, trong lòng tôi luôn cảm thấy không thoải mái. Tôi nói với Lục Chấp là không muốn để người khác phải hầu hạ nữa, Lục Chấp cũng đồng ý, chỉ chừa lại lão ma ma lúc trước.

Nhưng năm nay lão ma ma kia cũng đi rồi, lúc bà ấy đi Lục Chấp cũng không ở nhà, bà ấy lôi kéo tay tôi nói vài lời, nói làm tôi ở bên Lục Chấp.

Bà ấy nắm chặt lấy tay tôi: “Thằng bé cứng đầu đáng thương, không có ai thương hắn!”

Người dễ thương làm những điều dễ thương, dịch/viết những truyện dễ thương

Tôi muốn nói gì đó, nhưng vừa quay đầu thì bà ấy đã an tĩnh mà đi rồi.

Sau khi bà ấy đi rồi, toàn bộ đốc quân phủ thường xuyên chỉ có một mình tôi.

161.

Vào tháng Hai, cơ thể của Lục Chấp đã thực sự không chống đỡ nổi. Lúc đầu uống thuốc Tây, sau đó lại uống thuốc đông y, mùi thuốc sắc cũng ngày càng khó ngửi.

Thật ra, rõ ràng nhất là sắc mặt của Lục Chấp luôn luôn tái nhợt.

Tôi trộm hỏi Mã phó quan, bệnh này của hắn có thể trị tận gốc hay không, vẻ mặt của Mã phó quan đau khổ rồi nói, chỉ có thể giải phẫu.

Tôi nhịn hết lần này đến lần khác, cảm thấy việc này không liên quan gì đến tôi, mỗi ngày lại ở trong đầu nháp đi nháp lại nói một vạn lần.

Cuối cùng trên bàn ăn vẫn cứ mở miệng.

Lục Chấp nhìn chằm chằm tôi một hồi lâu, sau đó rời đi ánh mắt bảo tôi nghiêm túc ăn cơm.

162.

Thân thể của Lục Chấp càng ngày càng suy sụp, thương càng thêm thương, khổ càng thêm khổ, uống thuốc bao nhiêu cũng không có hiệu quả.

Hắn bắt đầu dần dần chuyển giao quân quyền, tất cả đều giao cho Mã phó quan.

Năm nay Tiểu Mã cũng tham gia quân đội, chớp mắt đã thành thiếu niên, tuổi tác đã đến mười bốn mười lăm tuổi, thân thể cũng cao lên, lúc đi còn tới gặp Lục Chấp một lần, tôi nhớ rõ lời nói của hắn, người hắn sùng bái nhất chính là Lục Chấp.

Hắn rốt cuộc hướng về Lục Chấp thực hiện đúng nghi lễ quân đội mà không lộ vẻ khiếp sợ, Lục Chấp cũng thực hiện nghi lễ với hắn.

Hai người giống như sự gặp gỡ của hai thời đại.

Mã phó quan ở một bên đỏ mắt mà hỏi: “Rốt cuộc mày là con ai?”

Tiểu Mã nghiêm túc một hồi rồi trả lời: “Đương nhiên là con của Trung Quốc.”

Thật hiếm khi trong phủ Đốc Quân có chút tiếng cười.

163.

Sau khi Mã phó quan tiếp quản sự vụ, Lục Chấp thanh nhàn hơn rất nhiều, sau khi dưỡng một chút thời gian, nhìn cũng tốt hơn một chút. Khi có mực tốt thì ở trong phòng luyện chữ.

Thi thoảng chỉ đứng trong viện.

Khi Lục Chấp không ở nhà tôi đều về nhà ăn cơm cùng với mẹ và chị dâu. Khi hắn ở nhà thì tôi cũng ngại mà mặc kệ hắn một mình.

Nhưng tôi đúng là không có thiên phú nấu ăn, lại không thể nào để một người bệnh như hắn nấu, kết quả là mỗi ngày tôi cũng không biết bản thân mình ăn cái gì, mà hắn thì ăn vẫn ngon miệng.

Cho đến một ngày, bản thân tôi vì ăn đồ ăn do mình nấu mà bị đau dạ dày, suốt đêm phải đi bệnh viện tiếp nước, Lục Chấp mới ý thức được là đồ ăn có vấn đề.

Tôi không tưởng tượng được mà hỏi hắn, những đồ ăn đó ăn ngon không?

Lục Chấp gật gật đầu với tôi, nói cũng được.

Sau đó tôi lại hỏi Mã phó quan, có phải Lục Chấp không có vị giác hay không, Mã phó quan nghe xong thì cười một hồi lâu mới nói, chỉ sợ là dù tôi làm ra cái gì thì Lục Chấp cũng cảm thấy ngon.

Tôi lập tức lại câm lặng, không trả lời được.

Cảm thấy như tôi trốn tránh lâu đến nỗi đã thành thói quen.

164.

Mắt của mẹ tôi đã hoàn toàn mù rồi.

Mẹ vẫn luôn nói không có việc gì, không có việc gì, vẫn tốt, vẫn tốt.

Tôi thật sự không thích nghe hai câu này.

165.

Hôm nay đề bút, viết lá thư thứ chín trăm cho Hứa Quân Sơ, mấy năm nay viết càng ngày càng ít.

Có lẽ cảm thấy những điều nên chịu đều đã chịu xong rồi, không còn gì có thể khiến tôi suy sụp nữa.

Nhớ rõ trong lá thư lần trước tôi còn viết cho Hứa Quân Sơ: Anh nói xem, rốt cuộc người ta sống là vì cái gì?

Phong thư này tôi lại trả lời bản thân mình, chắc là sống đều vì tồn tại đi.

Cuối cùng tôi còn đề bút viết mười chữ.

Quân khả như sơ kiến, an nhiên diệc vô dạng

(Nếu người gặp lần đầu, bình yên cũng vô sự)

Đáng tiếc, tôi không gửi đi được.

166.

Đêm hôm trước Lục Chấp phun ra máu, khi đưa vào bệnh viện thì suýt chút nữa đã không cứu được.

Tôi ngồi bên cạnh giường bệnh của hắn, nhìn hai mắt hắn nhắm chặt, khi trong miệng hắn nói mơ gọi cha mẹ, tôi bỗng nhiên cũng cảm thấy khổ sở.

Muốn chạm vào cái trán của hắn, nhưng nghĩ tới nghĩ lui lại từ bỏ.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.