《 Thanh Sơn Nhất Trú Tận 》Chương 8:
Hai người đều phớt lờ nhau, yên tĩnh cả đoạn đường không ai nói gì.
Ngôn Băng Vân nằm một lúc, tức giận khiến vết thương càng đau hơn.
Lúc này trời đã tối hẳn, xe ngựa chạy dưới ánh trăng, lộc cộc lộc cộc đi qua đường núi cao thấp nhấp nhô, toàn bộ thân xe đều rung lắc đến lợi hại, làm động đến vết thương của y.
Ngôn Băng Vân có năng lực chịu đau rất tốt, cứ thế không nói lời nào, thân thể co quắp nằm trong xe, một lát sau liền ngủ thiếp đi.
Lúc y tỉnh lại thì xe ngựa đã dừng.
Ngôn Băng Vân muốn đứng dậy, phát hiện ra không biết từ khi nào trên người mình lại được đắp một tấm thảm lên, tấm thảm rơi xuống theo động tác đứng dậy của y.
Ngôn Băng Vân vô thức nhanh chóng nắm lấy nó, ngạc nhiên nhìn tấm thảm da chồn, nhíu mày.
Tạ Doãn vào đây từ lúc nào, vì sao y không phát giác được chút nào?
Ngôn Băng Vân vén rèm lên xem, đập vào mắt là một cánh đồng mênh mông dưới ánh trăng, ngay cả cây cũng không có, hoàn toàn không biết bọn hắn đang ở nơi nào.
Hướng đông đã lộ ra chút ánh sáng đỏ rực, có lẽ là trời cũng sắp sáng rồi.
Ngôn Băng Vân đảo mắt một vòng, chỉ thấy Tạ Doãn đang đốt một đống lửa cách xe ngựa không xa, hắn tựa vào một tảng đá lớn, cũng không hề ngẩng đầu, tiện miệng nói: "Ngươi tỉnh rồi à?"
Ngôn Băng Vân không trả lời, đi đến bên cạnh hắn, nhặt một tờ giấy bay xuống từ trên tảng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/bjyx-doan-ngon-thanh-son-nhat-tru-tan/1888254/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.