Hơn nữa, quan hệ của hai người còn lâu mới đến hứa hẹn. Giống như trong trình tự yêu đương ở hiện đại, có lẽ bọn họ chỉ ở giai đoạn tìm hiểu, mập mờ mà còn chưa thẳng thắn với nhau. May mà Yến Thu Xu không phải người yêu đương không cần não, cũng không hướng đến tình yêu oanh liệt, vì vậy đối với quan hệ này vẫn có thể tiếp nhận được. Có lẽ người Tiêu gia sợ nàng không vui, bảo gã sai vặt ngoài thôn trang đưa thư về, đồng thời còn mang theo không ít lễ vật, còn gửi theo thư Tiêu phu nhân quở trách nhà mình để trấn an nàng. Điều này khiến Yến Thu Xu hơi dở khóc dở cười. Nàng đắp chăn mỏng, trong đầu nghĩ đến những chuyện rối loạn, mãi chưa ngủ nhưng đã hơi buồn ngủ. Bỗng nhiên một tiếng động vang lên bên tai, nàng giật mình, lúc này không còn buồn ngủ nữa, chỉ còn tiếng nhịp tim đập thình thịch. Xảy ra chuyện gì rồi? Hình như nàng nghe thấy tiếng bước chân? Không phải chứ? Nàng cố ý sắp xếp người gác đêm trong thôn trang, chẳng lẽ vẫn bị kẻ trộm để ý? Yến Thu Xu vén chăn lên, cầm cây gậy ở đầu giường, nắm chặt tay nhìn chằm chằm cửa và cửa sổ, hai nơi sẽ có người đi vào. Đến khi tiếng động vang lên lần nữa, trong buổi tối yên tĩnh lại vang lên bên tai nàng. Không phải là ảo giác! Yến Thu Xu căng thẳng đến mức như muốn ngừng thở, muốn gọi người nhưng sợ đối phương không kịp đến. Trong viện ngoại trừ nàng ra chỉ có Thủy Mỗi ngủ ở sát vách.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/blogger-am-thuc-xuyen-thanh-bia-do-dan-trong-truyen-gia-dau/2704682/chuong-335.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.