Tiêu Hoài Khải đang suy nghĩ, đã thấy tiểu cô nương trước mặt lấy ngọc bội giao cho hắn ta: "Vậy cái này giao cho đại thiếu gia, nếu phải đánh trận, lúc quân lương không đủ có thể lấy ra dùng."
Tiêu Hoài Khải nhìn ngọc bội kia, trong lòng chấn động nhưng không đưa tay nhận lấy, chỉ trầm giọng nhắc nhở: "Muội thật sự muốn đưa cái này cho Tiêu gia sao?"
Yến Thu Xu mím môi cười một tiếng: "Vốn là của bách tính, muội cầm cũng không yên tâm, nếu Chu Chiêu Cần không cần, dùng cho bách tính là tốt nhất rồi. Nhưng muội không tin tưởng người khác, đưa quân lương này cho Tiêu gia xem như không có gì thích hợp bằng rồi."
Như thế thì chắc chắn mỗi xu tiền đều sẽ được dùng vào chỗ cần thiết nhất, cũng có thể hóa giải khó khăn to lớn mà Tiêu gia gặp phải.
Tiêu Hoài Khải chấn động, nhìn ngọc bội kia nhưng không đưa tay nhận ngay. Tài sản cá nhân năm mươi vạn lượng không phải là con số nhỏ.
Tiêu phu nhân hào phóng hơn nhiều, cười nói: "Con là đại nam nhân lại không quyết đoán được như A Xu, con mau cầm lấy đi, A Xu nói đúng. Bạc này vốn là của bách tính, dùng cho bách tính mới là thích hợp nhất." ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !
Lúc này Tiêu Hoài Khải mới đưa hai tay nhận ngọc bội, dung nhan như ngọc lộ vẻ thận trọng: "Vậy thì xin đa tạ, bạc này ta đảm bảo sẽ không lãng phí một xu nào cả." Yến Thu Xu cười yếu ớt: "Đương nhiên muội tin tưởng ca, không cần cảm thấy có gánh nặng đâu."
Tiêu Hoài Khải cũng cười, nói: "Nói đi cũng phải nói lại, đây là đồ cưới Chu Chiêu Cần đưa cho muội, bây giờ thành quân lương, vậy đồ cưới kia để ta chuẩn bị."
"Không cần, không cần..." Yến Thu Xu vội từ chối, không cần quan trọng quá lên như thế. Tiêu gia cho nàng không ít sính lễ, nếu thật sự thành hôn cũng không keo kiệt, hơi ít chút cũng không sao. Nàng một thân một mình nên rất ung dung, không cần quan tâm người ngoài nói gì.
"Phải được!" Tiêu Hoài Khải khoát tay, hắn tự quyết định chuyện này, lại nói: "Nói đến chuyện này đúng là kịp lúc, bên bệ hạ lại có động thái. Xem chừng tết năm nay lão Lục không thể ăn tết trong nhà rồi."
Nói đến chuyện này, Tiêu phu nhân và Yến Thu Xu cùng giật mình: "Vì sao thế? Sắp đánh trận sao?"
"Cùng với Tề quốc à?"
Tiêu Hoài Khải gật đầu.
Sắc mặt Yến Thu Xu thay đổi, nàng siết chặt ngón tay.
Dựa theo cốt truyện, trận đánh này chắc qua đến nửa cuối năm sau, đây gần như là tròn một năm trước thời hạn!
Nhưng nàng đi vào thế giới này lâu như thế và rất nhiều chuyện thậm chí đã có thay đổi, Xương Vương thế lớn, Thuận Vương và Hoài Vương chờ không được cũng đúng. Hơn nữa, Tuyên Vương thành phế nhân đã không gây ảnh hưởng được cho Xương Vương. Trong khoảng thời gian này thấy Thuận Vương không phải là người muốn tranh đoạt hoàng vị, có lẽ chuyện này không phải chuyện xấu.
Bầu không khí trong phòng hơi ngưng trọng, sắc mặt Tiêu phu nhân không tốt lắm. Nhi tử đi đánh trận thì đương nhiên trong lòng bà ấy sẽ cảm thấy bất an, chỉ là Tiêu gia như thế, bà ấy không thể nào bảo nhi tử đừng đi.
Tiêu Hoài Khải thấy vậy, chuyển để tài: "A Xu đã tới đây rồi, vậy thì cùng ăn cơm nhé?"
Yến Thu Xu cười nói: "Vâng."
Bên ngoài vang lên tiếng trong trẻo của bé gái: "A Xu tỷ tỷ!"
Uyển Nhi đến rồi!!
Ánh mắt Yến Thu Xu sáng lên, Tiêu phu nhân cũng nở nụ cười.
Đương nhiên cơm trưa sẽ được dùng trong viện của Tiêu phu nhân.
Lần trước nhóm Đông Đông được nghỉ học, nhưng vì đúng hai ngày trời mưa không ngừng nên bọn họ không đi thôn trang được. Đúng lúc này Yến Thu Xu tới, Uyển Nhi vừa nghe nói đã chạy ngay đến bên cạnh nàng.
Từng món ăn được bưng lên, Uyển Nhi chỉ một món ăn trong đó, cười nói: "A Xu tỷ tỷ, món này là ngon nhất đấy!"
Yến Thu Xu nhìn thoáng qua, cũng cười nói: "Ừm, ta cũng rất thích."
Món ăn này là khoai sọ hầm nạm bò, nạm bò có gân, thịt, mỡ dính vào thịt, so với thịt bò thì nạm bò mềm hơn. Trải qua thời gian dài đun nhừ trở nên mềm đến mức có thể tan ra trong miệng, lúc này đun trong nồi đất nên khoai sọ có vẻ mịn hơn nhiều.
Khoai sọ hơi giống khoai tây nhưng lại thơm ngọt hơn, dùng làm món ngọt cũng được, làm thức ăn thế này vẫn vô cùng ngon miệng.
Yến Thu Xu gật đầu, Uyển Nhi lập tức cho nàng thêm thịt và khoai sọ: "Tỷ nếm thử xem?"
Trên bàn ăn, Tiêu phu nhân, Tạ Thanh Vận, Tiêu Hoài Khải, Tiêu Hoài Ngọc nhìn qua, bọn họ đều hơi kinh ngạc. Trước kia, quan hệ giữa Uyển Nhi và nàng rất tốt nhưng không đến mức chủ động gắp thức ăn thế này.
Vì chính Uyển Nhi chỉ là đứa trẻ tám tuổi, thỉnh thoảng còn cần nãi ma ma giúp gắp thức ăn.
"Cảm ơn Uyển Nhi." Yến Thu Xu cười tủm tỉm nhận lấy, thoáng nhìn qua ánh mắt bọn họ, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, lại còn hơi né tránh.
Từ lần trước mấy đứa nhỏ cảm thấy nàng bị bắt nạt nên đối xử với nàng khá tốt, còn tưởng rằng chỉ là chuyện nhỏ thế thôi, ai ngờ Uyển Nhi có trí nhớ lâu như thế, còn lo lắng quan tâm nàng.
Tiêu phu nhân cười cười, ra vẻ ai oán nói: "Haiz, không có ai giúp gắp thức ăn cho ta cả."
Uyển Nhi ngẩn ngơ, vội đứng lên lần lượt gắp thức ăn cho từng người: "Nãi nãi ăn đi, Đại bá..."
Những người lớn thấy vậy dở khóc dở cười, phải nghe theo người già trẻ con, vì thế ai cũng đưa bát ra cho cô bé gắp vào.
Yến Thu Xu cười, gắp thịt bò trong chén lên, nhẹ nhàng cắn một miếng. Thịt bò nạm đã thấm không ít nước sốt như nở rộ giữa môi nàng, nước hơi cay tràn ra, cảm giác này khác hẳn canh. Tinh bột trong khoai khiến nước sốt trở nên đặc hơn, xem ra khoai sọ đã được đun trong khoảng thời gian dài, lại còn rất mềm nữa. Dường như nước sốt có vụn khoai, nhấp một cái đã tan đi.
Sau đó nàng gắp khoai sọ lên ăn, khoai sọ này vẫn mềm như Yến Thu Xu đoán, không cần nhai, chỉ cần đè nhẹ thì nó sẽ tan ra trong miệng. Chắc hẳn là do chọn khoai sọ non nên không có gân, cảm giác ăn vô cùng ngon.
Yến Thu Xu ăn xong, thấy Uyển Nhi ăn miếng nạm bò thì giương mắt nhìn mình, nàng cong môi cười một tiếng: "Ngon lắm, tay nghề của đầu bếp càng ngày càng tốt!"
Uyển Nhi đang ăn thịt nên không tiện nói chuyện, chỉ có thể cười gật đầu, tỏ ý đồng ý. Có vẻ như cô bé đã mập mạp hơn chút rồi.
May mà Đại bá nói tuổi này của cô bé đang là tuổi lớn, không thì cô bé phải giảm bớt lượng cơm của mình.
Tiêu gia không có quy củ là khi ăn không được nói, lúc ăn cơm thì mọi người sẽ nói những chuyện khác.
Ví dụ như Tiêu Hoài Khải, vì thân phận và thân thể nên không tiện đi tìm Yến Thu Xu, lúc này có cơ hội sẽ nói với nàng về đường phố mỹ thực đã mở được bao nhiêu chi nhánh rồi.
Trong nội thành kinh đô chỉ có một quán, có vẻ là rất đông. Mặc dù những thành khác không đông như thế, khiến nó không quá nổi tiếng nhưng lại làm ăn rất tốt, trong thời gian ngắn có thể buôn bán thuận lợi.
Yến Thu Xu vô dụng chỉ có thể liên tục khen ngợi: "Ca làm tốt quá!"
"Việc làm ăn có thể làm đến mức này thì quá tuyệt rồi!"
Tiêu Hoài Khải được khen nên hơi tự đắc, nụ cười không khống chế được mà cứ nhếch lên.
Yến Thu Xu chợt nhớ ra, nói: "Đúng rồi, nếu như một quán mỹ thực ở kinh đô không đủ thì chúng ta có thể chuyển nhượng lại, rồi mở tiệm khác."
Tiêu Hoài Khải nhíu mày, cảm thấy hứng thú: "Ý muội là thế nào?"
Yến Thu Xu nói: "Là người mở cửa hàng sẽ đưa cho chúng ta một số tiền lớn để mua quyền mở cửa hàng, chúng ta cung cấp nguyên liệu nấu ăn. Ví dụ như gà rán thì cung cấp nước sốt ướp gà, chỉ cần bọn họ chiên lên là sẽ bán được..."
Nếu như thế thì người gia nhập sẽ trả phí, trong một khoảng thời gian ngắn sẽ có rất nhiều bạc. Sau này khi Tiêu Hoài Đình xuất chinh, cho dù bị giam quân lương thì có lẽ Tiêu gia vẫn có thể ung dung đối phó được.
Yến Thu Xu mỗi khi ra khỏi Tiêu phủ, nàng lại có thêm một đống tâm tư.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.