Người gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, hỏi xong đại sự quốc gia, lại tiếp tục truy vấn đến từng chi tiết nhỏ nhặt.
Tôi đều kiên nhẫn trả lời từng chuyện một.
Đến khi trăng lặn về hướng Đông,
Người mới đứng dậy, bóng dáng cao lớn đổ dài thành một cái bóng trùm lên tôi.
Tôi căng thẳng đến mức răng va vào nhau lập cập:
” Hoàng… Hoàng thượng… Người định làm gì vậy…”
Hoàng đế liếc tôi một cái, vẻ mặt như thể đang nhìn một kẻ kỳ quái.
” Tự nhiên là muốn sủng hạnh ngươi. ”
Tôi ngẩn ra, cố gắng chống lại áp lực như núi đè, gian nan mở miệng thốt ra một câu:
” Có thể… có thể tạm thời đừng không ạ… ”
Hoàng đế quả nhiên không vui, lạnh lùng phất tay áo bỏ đi.
Hậu cung này lớn như thế, ngự liễn đến đâu, bất kể là phi tử nào, cũng sẽ hân hoan chờ đợi bước chân Người ghé thăm.
Chỉ có tôi, duy chỉ có tôi — không thể.
Tôi không thể là kẻ mừng rỡ vì cái nhìn ân sủng ấy.
Hoàng đế chắc hẳn cũng thấy kỳ lạ.
Người đã xuyên tới thế giới cổ đại này bảy năm, từ lâu đã bị lối sống nơi đây đồng hóa, mỗi hơi thở, mỗi cử động đều thấm đẫm khí chất đế vương quyền quý.
Trong lòng Người, không chỉ cất chứa chí lớn bốn bể, mà còn có sự kiêu ngạo âm thầm ngấm vào tận xương tủy một loại kiêu ngạo được ban cho bởi thân phận tối cao.
Trong mắt Người, không có nữ nhân nào có thể cự tuyệt mình.
Đó là niềm kiêu hãnh của Người, cũng là đặc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/blogger-xuyen-thanh-tran-phi/2716266/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.